Những nhánh đời của biển

05/04/202510:06:00(Xem: 1884)
DC_Pilgrimage
Tranh Đinh Cường.

 

tôi gởi lại bên một dòng sông chiều

tháng bảy những lâm thâm mưa bụi cuốn

trôi đi rác rưới mùa nước lụt về 

sông sông trôi đi ánh đèn đêm về

 

cửa biển mà mẹ tôi bên kia nhà 

cứ nghĩ con nó đã về chưa mà

lâu quá trời mưa chắc đường xa còn

ướt lạnh mà nhỏ dại dọc đường có

 

lỡ chuyến đò qua mùa lụt tháng bảy

nước lớn dâng lên đến thấu thềm nhà

tháng bảy nước nhảy lên bờ mẹ tôi

nói rồi đến nửa đêm mưa mau gió

 

thôi rì rầm mái tranh lật ngược nước

dột xuống nhà em tôi chị tôi chạy đi

lấy thau hứng đỡ ngồi thức trọn

đêm nghe mưa sau hè đổ ngọn tàu

 

cau cây chuối ngã rạp xuống mương nước

xoáy cuốn trôi đất cát vườn rau vườn 

cà rụng trái theo sông sáng mai ngồi

dậy liền đi vớt củi để dành thổi

 

cơm mẹ dặn nhớ xăn quần cao kẻo

về ướt lạnh khổ lắm con ơi... thời

thơ ấu chắc chắn đã trôi qua bên

chiếc cầu ván đong đưa bên bờ ao

 

rau muống tôi nhìn lại và hai mươi

năm vút đi như vì sao chổi nhưng

bỗng chiều nay không dưng có cơn mưa

mù trút ngọn rồi mười năm hai mươi

 

năm chẳng còn là thời gian chờ đợi

lạy trời may thay mẹ tôi vẫn còn 

bên kia nửa vòng trái đất anh em

thì mỗi người thất tán mỗi phương như

 

những nhánh củi rong rêu thuở nào không

biết bây giờ trôi nổi về đâu mà

tha phương lại vèo thêm một thập niên

lưu lạc sao mẹ cứ dặn hoài đi

 

mô rồi cũng nhớ về nhà cho kịp

chạng vạng tối trời khổ lắm con ơi.

 

– Huỳnh Liễu Ngạn

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thiên Lý Độc Hành, là tựa một tập thơ của Thầy, và cũng là bốn chữ được viết treo trên hương án của Thầy tại chùa Phật Ân, huyện Long Thành, nơi Thầy ở vào những năm tháng cuối đời. Thiên lý độc hành, hình ảnh biểu trưng nhất về Thầy Tuệ Sỹ, muôn dặm cô lữ dằng dặc nỗi ưu tư phận nhà vận nước…Và, khó làm sao để tường tận cái chấp chới của vạt áo tỳ khưu đẫm ánh trăng đêm, thấp thoáng ẩn hiện Người và cõi thơ tịnh tĩnh. Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở/ Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan... Hỏi, tại sao, vì đâu, lòng muối kiên định... để bất khuất chưa tan?
Collage là một nghệ thuật. Hay chỉ là một thao tác thủ công? Có người cho cắt dán ( thơ ) mang tính nghệ thuật vì có sự suy nghĩ và đồng cảm của tác nhân. Có người cho đấy là một trò chơi lắp ráp trẻ con vì sự dễ dàng của cắt xén. Có người cảm nhận thơ cắt dán là một hình thức của họa thơ tân thời. Thử nghiệm xem
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.