Thiên Thần Trong Thành Phố

08/09/202514:17:00(Xem: 706)
MUA_THU
Minh họa Đinh Trường Chinh

  

anh trở lại LA sau những ngày đại dịch

những tòa nhà cao như ngủ yên

anh vẫn đi trên con đường 

vắng bóng hoàng hôn đời mình

đôi cánh tay nối dài đại lộ lê thê

sương khói mùa thu không về

trời nóng trên 100 độ

anh khát bỏng 

chiếc váy treo dây hai đầu ngực

tóc em bay theo đám cháy ven rừng

 

có tiếng còi xe chữa lửa ầm vang

lúc 4 giờ chiều

anh lê gót lề đường nhựa tràn sức sống

thời trang mùa thu đóng cửa

mặt kính sáng từng bóng người vội vã

ồn ào tiếng nhạc jazz ở góc hẻm da đen

hơi thở cũng dập dồn 

giữa ngã tư rộn ràng nam bắc đông tây

 

anh đến đường số 9

rẻ phải phía hàng cây

chiều nay

sao hàng cây không nói một lời

cho mắt em xanh màu mạ non tươi mát

anh trôi từ ngoại ô đầy rác

về lại metro điện ngầm

bước lên kinh đô danh vọng

trải gót chân mình trên những

ngôi sao lấp lánh

cô đơn cùng vì sao

trên từng viên gạch

khi thấy em nghiêng về một phía 

bằng đôi chân dài lỗi nhịp 

trên đại lộ hoàng hôn

 

anh cố nhìn chọc trời

một tiếng hát 

hotel californía 

mà lúc mới qua đây

có người thiếu phụ đưa đôi môi

đỏ như màu máu tươi

ẩm ướt cùng nụ cười

làm ngỡ ngàng giữa bằng hà lạnh giá

khi chiếc khăn choàng rơi xuống

giọng hát đã trôi qua cổ 

trôi vào hư không

trôi vào niềm vô vọng đời người

nghe lại làm anh nhức đầu chóng mặt

người thiếu phụ đã già

đã chết 

đã đầu thai

 

chiều nay chẳng có ngọn gió nào cợt đùa

để vài chiếc lá trên đường số 9

rụng xuống mái tóc đêm

down town đèn chưa lên

để sờ vào mắt em

tìm union station

đi về nhà đi về nỗi đợi chờ

khắc khoải

của trăm năm cô đơn

gabriel garcia márquez

 

chuyến tàu bỏ lại con chim bồ câu

ngoài đường rây. Trống vắng.

 

HUỲNH LIỄU NGẠN
(30.8.2020 - 6.8.2025)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.
một bên lòng tàn lụi, một bên non omnis moriar – chỉ là những thanh âm, nhẹ hẫng hút biến