Xa Như Cổ Tích

18/09/202515:59:00(Xem: 1105)
ap2
Tranh Ann Phong

                                                                   

 

Bây giờ

mỗi sáng tôi vào Việt Báo

Đọc những câu chuyện về cuộc đời xa xưa của Đức Phật thay cho những Tin Tức Thời Sự về nước Mỹ

Trong những câu chuyện về Đức Phật

Tôi không nghe thấy tiếng súng

Tôi không nghe thấy hận thù

Tôi không nghe thấy bất công

Và không nghe thấy cả những điều ngu dốt kỳ thị.

 

Vì những điều ngu dốt kỳ thị trong những câu chuyện của Đức Phật, đều được hóa giải bằng trí tuệ và lòng bác ái.

 

Bây giờ

mỗi tối tôi vào giường

Tôi đọc Phúc Âm, tôi tìm sự an bình trong những lời Chúa dạy các Tông Đồ

 

“Nếu con lấy đấu nào mà đong cho tha nhân, thì Cha trên trời cũng đong đấu đó cho con”

Tôi nhớ đến cái “đấu đong gạo” rất xa xưa, Mẹ tôi hay đong gạo cho chị giúp việc, mỗi khi chị xin về quê thăm nhà. Cái đấu không to lắm nhưng đầy ắp tình người. Tình của người đầy đủ chia cho kẻ thiếu thốn.

 

Đến bao giờ chúng ta lại được sống trở lại trong một xã hội các đảng phái biết tôn trọng lẫn nhau vì sự tốt đẹp chung cho đất nước. Đến bao giờ những viên đạn được thu lại cất vào một chốn an toàn. Trẻ em và những người lương thiện không phải là những nạn nhân, chết oan ức của đố nghịch và kỳ thị chủng tộc, màu da, phân chia Đảng Phái  trong một đất nước có tên là: Hiệp Chủng Quốc.

 

Cái xã hội mà chúng ta được sống an toàn, tốt đẹp cách đây không lâu. Chỉ trên dưới 10 năm trước đây thôi, sao bỗng nhiên xa như cổ tích.

 

tmt-9/18/2025

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người Việt Nam giã từ vũ khí nhưng không vĩnh biệt chiến tranh. Có hai lý do: cuộc xung đột hai mươi năm chưa bao giờ được các bên tham dự giải quyết xong về mặt lý thuyết. Những tranh cãi không nguội đi, các khác biệt chưa giảm bớt, nguyên nhân là tồn tại những quan điểm khác nhau về ý nghĩa của chiến tranh. Căn nhà của dân tộc như bị ma ám. Thứ hai, cuộc chiến tàn khốc và kéo dài, vinh quang và nhục nhã, quá cay đắng và hào hùng, quá mất mát, hiểu lầm, hối tiếc. Vết thương ấy đã sống quá lâu. Nó không cam lòng chết đi.
tràng hạt đắng rất vô vị | giữa hồ vẫn mượt gương sen | ngựa hí. bung rồi dây mã | tàn trăng. giũ một ánh đèn
Từ trên cây | Chúng ta không còn cần ăn trái cây nữa | Dù chúng thơm ngon | Chúng ta bước lom khom trên mặt đất | Bằng hai chân | Một chân đi trước | Một chân đi sau
Chúng tôi lạc nhau ở một ngã rẽ | mà chưa hề buông tay
Thơ Chủ Nhật của các thi sĩ Hoàng Xuân Sơn - Nguyễn Hàn Chung - Quảng Tánh Trần Cầm - Thy An
Tôi về đó chỉ cần em ôn lại | Chút mơi xưa xanh ngọn lá đương thì | Tim loạn nhịp cuồng yêu cơn vồ vập | Cả sa bàn trên gân mạch li ti
Ngày mai, tôi ra đi. | Đêm nay ngồi một mình với thức. | Tự hứa với lòng, sẽ im lặng từ đây. | Sẽ vô ích, sẽ thất vọng, sẽ gây thêm thù oán.
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.