Hôm nay,  

Sài Gòn Ơi

12/08/202111:41:00(Xem: 4303)


Tôi ở đây, lòng tôi ở Sài gòn
Tôi không thể vui khi thành phố đang buồn
Tôi mở cửa trái tim, hướng về trời biển
Tôi nguyện cầu cho đất nước tôi thương

Sài gòn ơi đường phố vắng không người
Vào những ngày cơn ác mộng khôn nguôi
Tôi muốn nói về một niềm hy vọng
Niềm tin yêu và hy vọng đời đời

Tôi yêu Sài gòn, tôi yêu Việt Nam
Tôi yêu dân Việt, tôi yêu cội nguồn
Tôi mong thấy niềm tin trên đất Việt
Hãy kêu cầu Đấng Tạo Hóa yêu thương

Khi không thể trông mong gì nơi đất
Sài gòn ơi, hãy ngước mắt lên trời
Dù cơn bão làm tan hoang thành phố
Còn chút tình viễn xứ ở xa xôi

Tôi ngồi đây, lòng tôi ở Sài gòn
Tôi nguyện cầu cho đất nước đau thương
Tôi hy vọng thấy một ngày nào đó
Người lại đi chật chội những con đường

Trần Nguyên Đán

LTG: Khi tôi xem những video trên youtube về những cảnh tượng người dân bỏ chạy khỏi Sài gòn trên những chiếc xe đạp, xe gắn máy chất đầy người, hành lý cồng kềnh, cảnh Sài gòn giới nghiêm không một bóng người, cảnh người dân nuôi nhau bằng các vật thực họ có được, cảnh người ta nằm trong bệnh viện, chết trên băng ca, tôi cầu nguyện cho một Sài gòn đau thương, mong cầu bình an đến với họ, mong cầu họ tìm đến một Đấng Tạo Hóa yêu thương, mong thấy một ngày Sài gòn lại chật chội người đi trên đường như xưa, và tôi viết Sài gòn Ơi, đăng lên facebook. Isaac Thái vào lấy bài thơ ấy để phổ nhạc và hát. Tôi chỉ muốn gửi tới đồng bào Việt Nam, tất cả mọi người, không nội ngoại gì hết, vì Đức Chúa Trời tạo dựng con người và yêu hết thảy mọi người, một lời cầu nguyện, một chia sẻ chân thành của một người xa xứ gửi cho những người còn đang ở trong xứ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhạc sĩ Paul mô tả Watts là “một người thân thương” và là “một tay trống tuyệt vời” là người đã “vững như đá.” Ca nhạc sĩ Elton thì đã viết Twiiter rằng, “Một ngày rất buồn. Charlie Watts là một tay trống lớn nhất. một loại đàn ông sành điệu nhất, và một tập thể sáng rực như thế.” Brian Wilson của nhóm The Beach Boys nói rằng ông bị “sốc” khi nghe tin về Watts, người mà ông miêu tả là “một tay trống vĩ đại.”
Joseph Mallord William Turner sinh tại London, Anh Quốc, vào năm 1775. Ông học tại Trường Nghệ Thuật Hoàng Gia Royal Academy of Arts từ năm 14 tuổi và đã mở phòng triển lãm lúc 29 tuổi. Sống ẩn dật và lập dị, ông hiến trọn cuộc đời mình cho nghệ thuật. Bộ sưu tập của ông gồm 550 bức tranh sơn dầu, 2,000 bức tranh màu nước, và 30,000 họa phẩm trên giấy lúc ông từ trần vào năm 1851.
Trở lại đề tài Karaoke, “ca ra” thuộc về hát, “ô kê” thuộc về nghe. Có nghĩa, hát và nghe là giao tiếp. Người hát truyền dẫn cảm xúc hay, lôi cuốn, người nghe hưởng ứng nhiệt tình, gây cho người hát gia tăng cảm xúc, thêm hứng khởi, hát tận tình. Trong suốt khoảng thời gian trình bày ca khúc, sự hỗ tương giữa hát và nghe là động cơ làm cho bài trình diễn đó đạt được giá trị cao.
Nói đến việc tập hát Karaoke, tôi nghĩ, có lẽ không có công việc gì mà một số lớn người Việt có thể tự nguyện tập luyện hăng say như vậy. Thời giờ dùng để tập hát, có lẽ, ngang ngửa với thời giờ xem phim bộ. Say mê. Tưởng tượng. Đi làm về, bật máy lên hát. Ngủ dậy, vừa thay đồ vừa hát lập đi lập lại kẻo quên giai điệu. Tắm hát. Lái xe hát. Vào sở làm, hát lén. Ăn trưa ngồi một mình, hát lẩm bẩm. Tôi có một anh bạn, ngày thường cũng như cuối tuần, ngoài những lúc đi họp hát, lúc nào cũng thấy anh ngồi thẳng thóm nơi ghế sa lông dài, nhìn chăm chăm vào máy truyền hình, miệng hát và tự làm duyên một mình, tay đưa lên diễn tả như đang đứng trên sân khấu. Vợ anh ta than phiền, Ổng không làm gì hết. Tối ngày ngồi một chỗ hát đến nổi lủng luôn ghế da. Năm xưa, vợ chờ chồng đi chinh chiến đến nổi hóa đá. Nay, vợ chờ chồng ca hát, lạnh lẽo gối giường. Khuya khoắt mới chịu vào ngủ. Bạn tôi đến nay đã thành ca sĩ đối với một số thân hữu có giới hạn.
Sài Gòn đại dịch, những con đường vắng ngắt, những con hẻm buồn tênh, những mặt người sầu lo. Quán xá hoang vu, chợ búa im lìm, thành phố phong tỏa rồi. Dòng người nghẹn ngào, lìa xa thành phố, tìm đường về quê, nương náu với người thân, ước mong trở lại khi dịch cúm không còn. Nhưng anh còn em, đôi ta còn nhau, ta yêu Sài Gòn bao mùa mưa nắng, ta thương Sài Gòn năm tháng vẫn hiên ngang. Vững tin quê hương lướt qua cơn đại dịch.
Có một sự kiện rất lý thú là trong Kinh Phật kể chuyện một hôm, lúc Đức Phật còn tại thế, các nhạc thần Càn Thát Bà (Gandharva) đã đến chỗ Đức Phật và tấu nhạc để cúng dường Ngài và Đại Chúng. Nhạc của những nhạc thần này hay và sống động đến độ nhiều vị đệ tử của đức Phật cũng bị lôi cuốn và đứng dậy nhảy múa theo tiếng nhạc dù chỉ là giây lát. Sự việc này cho thấy rằng từ thời Đức Phật vào thế kỷ thứ 6 trước tây lịch âm nhạc đã xuất hiện trong các pháp hội, các sinh hoạt của thất chúng đệ tử Phật.
Hiro đã bị trầm cảm không chỉ vì chứng bệnh của ông, mà cũng vì sự gia tăng bạo động chống lại người Á Châu và sự bất an và nổi dậy liên quan đến bầu cử. Tên cuộc triển lãm của ông hiện nay tại The Box ở Los Angeles là “Armor,” gói gém ước muốn của ông để chống lại sự bất an đó qua tự phản ảnh nghệ thuật.
Anh bạn thi sĩ, Nguyễn Bá Trạc, cho tôi một lời khuyên, khi mới vừa bước chân vào xóm văn chương. Anh nói: -“Ai khen mình, dù không đúng, cũng vui. Nếu khen đúng, lại càng vui hơn. Ai chê mình, dù không đúng, cũng buồn. Nếu chê đúng, lại càng buồn hơn.” Thật là chí lí. Tôi có hàng trăm kinh nghiệm về chuyện này. Trong các loại chê, lời vợ chê là đau đớn nhất, lưu trữ lâu dài nhất, thông thường là đúng nhất. Nếu biết sửa đổi những gì vợ chê, những người đàn ông đó đều trở thành thiên tài. Còn lời vợ khen thì sao? Đề phòng, sắp tốn tiền.
What the Horse Eats, tựa đề tiếng Việt là Trong Bụng Ngựa, là vở opera kể một câu chuyện có thật xảy ra thời Nhật chiếm đóng Việt Nam năm 1945. Ở những làng quê miền Bắc, những cái xác trơ xương nằm vất vưởng ngoài đường. Người ta, cũng là những bộ xương còn sống còn đi được, gom xác chết chất lên xe cun cút đem chôn tập thể. Cả làng tiêu điều như thành phố ma. Hơn hai triệu người Việt Nam đã chết đói. Dân số vào thời đó là 18 triệu. Chiến tranh, nạn đói, chế độ thực dân dồn ép con người ta phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết, giữa danh dự và tình thương cho con. Một anh chăn ngựa lo lắng cho gia đình, đặc biệt là đứa con mới chào đời. Anh phải nhận lời làm không công cho viên Đại Uý Nhật, chăm nom con Ngựa Trắng quý của ông ta, cùng lúc anh mang trong đầu một tính toán táo bạo. Người vợ của anh thì đang vật lộn với trách nhiệm và tình thương của người mẹ, chỉ biết gắng gượng nuốt rễ cây. Hai vợ chồng cố gắng sống mòn trong danh dự. Cuối cùng, cùng đường, họ đành chấp nhận
Trầm Tử Thiêng đã hiến trọn một đời cho âm nhạc, ông được hàng triệu người thương yêu mến mộ. Kho tàng nghệ thuật của ông là 200 ca khúc tình yêu, thân phận, quê hương và chiến chinh. Hành trình sáng tác cũng như tác phẩm của Trầm Tử Thiêng gắn liền với thời cuộc của đất nước và mối tình của chính cuộc đời ông…
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.