Hôm nay,  

Có Nụ Hồng Ngày Xưa Rớt Lại

21/02/202500:00:00(Xem: 2869)
IMG_5188
 
Khánh Ly khóc.
Tôi bất ngờ.
Mọi người chưa nghĩ ra.

300 cái đầu, 600 trăm con mắt, 600 trăm lỗ tai, 300 hơi thở đều im lặng. Một cảnh tượng hoàn toàn đồng cảm. Tâm trạng nặng nề trong bóng tối tràn ngập cả thính đường.

Lúc đó, sân khấu kéo màn. Hậu cảnh sáng dần lên, thấy tấm hình lớn, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đang cầm cây đàn thùng, tay kia quàng qua mái tóc Khánh Ly. Nét mặt ông chìm đắm vào địa đàng âm nhạc và Khánh Ly trẻ như thời còn chân đất ở quán Tre.

Đèn pha từ phía xa rọi đến bước chân Khánh ly xuất hiện trong chiếc áo dài đen từ hậu trường. Khánh Ly khóc.

Tôi nghĩ, dù là ai, trong trường hợp này cũng không thể ngăn cảm xúc sụt sùi.

Kể lại chuyện ngày tháng cũ.  Năm 2000, trong khi các chương trình đại nhạc hội rầm rộ khắp nơi ở hải ngoại, gây quỹ, kiếm tiền, vinh danh đủ các lý do. Đây là loại nhạc nhìn, không phải nhạc nghe.

Chúng tôi những người yêu nghe nhạc thính phòng trong phong cách ‘recital’. Để tận hưởng chất giọng và nghệ thuật truyền cảm xúc qua những ca từ chất lượng bởi tài hoa diễn đạt của một ca sĩ. Một ca sĩ, một chương trình trong hai giờ trình diễn, Không phải ca sĩ nào cũng thực hiện được. Buổi nhạc recital đòi hỏi ca sĩ phải có khả năng hát khoảng hai mươi ca khúc với dương cầm, vỹ cầm, guitar, kèn đồng. Điểm nhấn: Làm sao cho người nghe mê mẩn không biết chán. 

Vì vậy, anh Nguyễn Cương và Ngu Yên thành lập chương trình nhạc thính phòng (theo nghĩa rộng) có tên gọi là “Bạn và Nghệ Sĩ.” Chúng tôi say mòng, trôi nổi, vui buồn được hai mươi hai chương trình với hầu hết những ca sĩ có khả năng dài hơi, đam mê, chinh phục và đồng cảm với khán giả. Nghĩ lại còn thấy lòng nao nức.

Khánh Ly hát nhạc Trịnh Công Sơn là chương trình Bạn và Nghệ Sĩ thứ 6. Mỗi chương trình thường được dàn dựng, tập tành, để tiếp cận hoàn tất cần khoảng ba tháng chuẩn bị. Dự định thực hiện vào cuối tháng Năm, chúng tôi bắt đầu thực thi chương trình Khánh Ly-Trịnh Công Sơn vào tháng Ba năm 2001, với chủ đề: Như Cánh Vạc Bay.

Sau khi mướn thính đường thính phòng của đại học Saint Thomas, nằm ngay trung tâm phố Houston. Đẹp và sang với không khí cổ kính của đại học tôn giáo, dưới những tàng cây sồi trăm năm, mọc nhánh nối lại với nhau. Bên trong, sân khấu tròn sâu xuống, khán giả ngồi vòng cung, ghế cấp cao dần lên. Âm thanh, ánh sáng, tân thời với 300 trăm chỗ ngồi.

Quảng cáo đưa lên, vé bán thong thả, đột nhiên, tin nhạc sĩ Trịnh Công Sơn qua đời ngày 1 tháng Tư năm 2001. Mọi chuyện thay đổi. 300 trăm vé tự động bốc khói. Vì buổi nhạc sẽ diễn ra từ 2 giờ trưa đến 5 giờ chiều, nên chúng tôi có khoảng thời gian còn lại. Ban tổ chức hỏi ý Khánh Ly. Đúng là con người chịu chơi. Nàng đồng ý, chơi luôn. Xuất thứ hai bắt đầu từ 6 giờ đến 9 giờ đêm.

Chịu chơi? Đúng. Hát 40 bài trong một buổi chiều, chịu chơi chỉ là danh từ chưa đủ nghĩa. Có bao nhiêu ca sĩ dám chơi một loạt 40 bài trong sáu giờ đồng hồ? Nghỉ một giờ ở giữa, xúm nhau ăn chiều ‘to go’. Chùi miệng chưa xong phải lên giàn thử điều chỉnh âm thanh. Và khách đã tấp nập hàng dài chờ mở cửa.

Một kiểu nào đó, Khánh Ly mang phong thái bất cần đời vào tiếng hát vì vậy mới nổi bật trong Một Cõi Đi Về, Phôi Pha, Đàn Bò Vào Thành Phố…. Chất giọng nhân sinh tiêu điều trong nhạc Trịnh hòa hợp với chất giọng rã rời, mệt mỏi, vô chừng thời chiến, khiến cho nhạc Trịnh qua tiếng hát Khánh Ly là một đồng cảm độc đáo. Dù sau này, nhiều giọng ca trẻ thể hiện nhạc Trịnh qua nhiều kiểu mẫu và phong cách khác nhau: hay, nghe thấm thía nhưng cái chất giọng khàn nhựa kia vẫn không lấy gì thay thế.  Theo tôi, cụm từ “Khánh Ly hát Nhạc Trịnh Công Sơn” là một điều gì mang tính văn hóa. Tại sao?
Khi tôi một mình trở về trên đường phố khuya, Kyoto tắt đèn cũng buồn như phố Qui Nhơn. Tôi nghe trong tôi tiếng hát: “Khi bước chân ta về, đêm khuya nhìn thành phố, thành phố hoang vu, như một lần qua cuộc tình. Làm sao em biết đời sống buồn tênh…” Cảm tưởng đó đã chìm trong máu, chỉ chờ một rung động khêu gợi, cảm xúc hiện lên và đến với tiếng hát Khánh Ly, không phải của ai khác. Những cảm xúc bất chợt trong những hoàn cảnh ngẫu nhiên kèm theo hình ảnh, lời nói, làm rung cảm tâm hồn, ai cũng có trải qua. Và những lẩm bẩm ca từ của Trịnh trong trí tưởng thì rất nhiều, nhất là những bạn cùng một thế hệ với tôi hoặc trẻ hơn.  

Về biển, đôi khi gặp Biển Nhớ-Khánh Ly. Mệt mỏi đời sống lại nghe Khánh Ly-Một Cõi Đi Về. Bạn có thấy trong nhiều cảnh sống, tự động trong thâm tâm chúng ta vang lên câu nhạc, câu thơ, dường như chúng nó đã là một phần đời của mỗi người. Văn hóa đó làm cho đời thêm đẹp và hay.

“Bạn và Nghệ Sĩ thứ 6” thay đổi chủ đề cho phù hợp với hoàn cảnh. “Như Một Lời Chia Tay” ra đời. 300 vé nữa cũng cháy. Khách nghe từ New Orleans lái xe lên, từ Dallas lái xe qua, không còn chỗ ngồi. Họ tình nguyện mua vé nhưng đứng xem.

Rồi trưa Chủ Nhật ngày 25 tháng Một, trên sân khấu âm u. Đèn pha từ phía xa rọi vào góc phải hậu trường, Khánh ly bước ra trong chiếc áo dài đen. Khánh Ly đang khóc. Tôi nghĩ, dù là ai, trong trường hợp này cũng không thể ngăn cảm xúc sụt sùi.

Trịnh Công Sơn và Khánh Ly không phải chỉ là nhạc sĩ và ca sĩ; họ là hai thầy trò, anh Sơn đàn và hướng dẫn Ly hát theo đúng ý nhạc, giải thích vì sao, lúc nào phải chìm sâu vào ca từ, làm sao để vượt qua ca sĩ để trở thành nghệ sĩ của âm nhạc; họ là hai anh em gắn bó trên con đường trải nghiệm nhạc và tiếng hát đến cho một thời đại chết chóc, tang tương, cho những thế hệ trẻ ngẩn ngơ thất lạc; mối tình đó lớn hơn tình yêu. Bỗng dưng, người anh qua đời. Bỗng dưng chương trình hát ca ngợi nghệ thuật trở thành chương trình tưởng niệm. Bất ngờ.

Bất ngờ hơn nữa, khi bước ra sân khấu, việc đầu tiên là nhìn thấy tấm poster lớn được chiếu lên màn ảnh với cả một trời kỷ niệm. Nhìn thấy người thầy, người anh, người bạn đồng hành, nay không còn nữa. Tôi nghĩ, dù là ai, trong lúc đó, không thể không rơi nước mắt.

Sau một khoảng im lặng, im lặng hoàn toàn, mọi người đều tôn trọng giây phút thiêng liêng đó. Trong cương vị là người giới thiệu chương trình, tôi thật sự không biết phải làm gì. Cảm giác vừa buồn, vừa sung sướng, vừa lo lắng, vừa muốn bước ra bắt đầu chương trình, vừa muốn đứng lại, không muốn phá vỡ giây phút thăng hoa này.

Trong khi bên trong thính đường im lặng, bên ngoài thính đường, bên kia sân đại học, loa cầm tay hô hào, ồn ào, đã đảo, náo loạn. Một số đồng bào người Việt tổ chức chống lại buổi nhạc Trịnh Công Sơn vì lý do chính trị và cùng số phận, họ tẩy chay Khánh Ly. Họ đến rất sớm, trước khán giả, giăng biểu ngữ, phất phới cờ cầm tay, nhưng chỉ được đứng bên kia đường hò hét, vì cảnh sát ngăn chận không cho họ tràn qua. Quang cảnh rối loạn. Nhưng người nghe vẫn sắp hàng từ từ vào cửa.

Trong khoảng im lặng tôn nghiêm đó. Chưa ai biết phải làm gì. Đột nhiên, lẻ loi một tiếng vỗ tay vang lên. Trăm trăm tiếng vỗ vang lên. Ngàn ngàn tiếng vỗ nối tiếp. Tiếng vỗ của tình cảm thông, tiếng vỗ của lòng đồng cảm. Tiếng vỗ của tình yêu nhạc. Tiếng vỗ của những tâm hồn mất mất tìm gặp lại nhau trong một buổi chiều kỳ diệu.

Buổi nhạc bắt đầu trong cảm giác vui buồn lẫn lộn, bát ngát những say mê. Chiều đó Khánh Ly hát 40 bài mà không phải hát. Đó là tiếng kêu, tiếng gọi làm sống lại một thời dĩ vãng; làm say sưa 600 khán giả; làm cho nhiều người già còn nhắc lại chuyện hôm xưa: Chiều đêm đó, Như một lời chia tay, Khánh Ly và các bạn nghệ sĩ đã từ giã Trịnh Công Sơn trong lời ca xa xăm, sâu thẳm của bóng đêm:

Có nụ hồng ngày xưa rớt lại
Bên cạnh đời tôi đây
Có chút tình thoảng như gió vội
Tôi chợt nhìn ra tôi
Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
Ngỡ chỉ là cơn say
Đoá hoa vàng mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay
                                
         
(Như Một Lời Chia Tay. TCS.)
         
Ngu Yên. Houston. 19 tháng 2 năm 2025.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi nói đến âm nhạc, người ta thường liên tưởng đến khái niệm về “tâm hồn” hay “cảm xúc”. Khi nói đến giáo dục lại thường liên kết với “trí tuệ”. Một bên là nghệ thuật, một bên là tri thức. Một bên là những chàng nghệ sĩ, một bên là những nhà mô phạm. Thực ra hai lĩnh vực này có nhiều khi đan lẫn, kết hợp với nhau. Âm nhạc là một ngành học với học vị lên tới tiến sĩ, không thua kém gì học bác sĩ, kỹ sư. Và khoa học đã chứng minh từ lâu rằng học âm nhạc góp phần phát triển khả năng trí tuệ toàn diện cho trẻ em.
Cuốn phim Từ Sài Gòn đến Điện biên Phủ cũng được ra mắt lần đầu tiên tại Hoa Kỳ. Phim do hãng Mỹ Vân hoàn tất tại Việt Nam trước 1975. Chưa từng chiếu được giữ lại trên 50 năm qua sẽ ra mắt đồng bào rất may mắn tại San Jose. Xin mời đến để gặp Kiều Chinh và Sài Gòn sau hơn nửa thế kỷ. Vào 1 giờ chiều thứ bẩy 27 tháng 7-2024 tại hội trường Santa Clara County
Vào chiều Chủ Nhật cuối Tháng Sáu, khoảng hơn 400 khán giả đã ngồi chật khán phòng của Huntington Beach Central Library Theater để cổ vũ cho các tài năng âm nhạc trẻ gốc Việt trong chương trình nhạc Emê Concert 2, chủ đề “I Wish It So”.
Thỉnh thoảng có một ngày vui. Gặp nhau trong thân tình, được bày lộ nỗi lòng, nâng ly rượu giao hòa. Đó là buổi ra mắt tập thơ của Họa sĩ Khánh Trường. Chiều, của một ngày cuối cùng tháng Sáu, 2024. Trời Nam Cali mát dịu. Tôi và Kim đến rất đúng giờ nhưng phòng họp đã đầy chật bằng hữu. Tấm lòng yêu mến Khánh Trường quả là rõ thực. Tay này đa tài trên khắp nẻo, hội họa, văn chương, báo chí, cả ngang tàng một cõi thời trai trẻ. Bỗng đủ thứ bệnh tật đến rần rần như rủ nhau đi xem hội. Trên hai mươi năm nay ung thư thanh quản, hộc máu, tắt tiếng, đột quỵ, ngồi xe lăn, bại thận, mỗi tuần bị lụi kim, kim bự tổ chảng, vào người thay máu hai lần. Nhìn hai cổ/ cánh tay của Khánh Trường, từng đụn da thịt gồ lên thấp xuống, như cái dãy… Trường sơn thu nhỏ.
Nhà thơ Đỗ Quý Toàn nói về Khánh Trường-nhà thơ đã không quên nhắc lại “Khánh Trường là người làm được rất nhiều thứ, không những ông là họa sĩ, nhà thơ, mà ông viết văn rất hay. Tôi rất thích đọc truyện Khánh Trường. Nhưng điều tôi phục nhất là Khánh Trường của Hợp Lưu. Khánh Trường của nguyên tắc làm theo ý mình, trái ý thiên hạ. Người ta cho là anh ta phản kháng hay nổi loạn, nhưng theo tôi, KT chỉ làm cái gì mình cho là đúng, hay, phải làm. Tôi rất khâm phục.”
Ca khúc “Nỗi buồn hoa phượng” là ca khúc thứ hai của nhạc sĩ Thanh Sơn, sau ca khúc “ Tình học sinh” ra đời năm 1962, song bị... chìm lĩm, chẳng một ai chú ý? Năm 1983, trả lời phỏng vấn của chương trình Paris By Night, nhạc sĩ Thanh Sơn kể về sự ra đời của ca khúc “Nỗi buồn hoa phượng”, sau 20 năm ra đời, đã được hàng triệu người kể cả miền Bắc sau này ưa thích. Đó là vào năm 1953, ông học chung lớp với người bạn nữ tên là “Nguyễn Thị Hoa Phượng”, hè năm ấy, người bạn gái cùng gia đình chuyển về Sài Gòn, ông có hỏi cô bạn: “Nếu nhớ nhau mình sẽ làm sao?”, cô bạn mĩm cười trả lời đại ý là “ Cứ mỗi năm đến hè, nhớ đến nhau, anh cứ nhìn hoa phượng nở cho đỡ nhớ bởi tên em là Hoa Phượng...”, và đó cũng là “đề tài” mà ông ấp ủ để 10 năm sau, khi đó cô bạn gái ngày xưa chắc đã... vu qui rồi?
Không thể chối cãi, trong đầm không gì đẹp bằng sen. Đúng hơn nữa, trong đầm không gì thơm hơn sen. Nhưng vì sao sen lại mọc trong đầm bùn? Vì sao sen không mọc sánh vai cùng Cẩm Chướng, Mẫu Đơn, Hồng Nhung, Anh Đào, Thiên Điểu, Oải Hương, Hướng Dương, vân vân trong những vườn quyền quý cao sang, những nơi chưng bày lộng lẫy? Vì sao sen lại chọn ngâm mình trong nước hôi tanh? Vì sao trong tất cả loại sen, tôi lại quý sen hồng, trong khi đa số yêu sen trắng? Sen và bùn là một lý thuyết chính trị cần thiết cho Việt Nam hiện nay. Hoa sen phải mọc từ bùn, trong bùn. Không thể mọc ở những nơi không có bùn. Vì sao hoa sạch thơm phải mọc và sống từ nơi dơ thúi? Rồi sen phải vượt lên khỏi mặt nước mới nở được hoa đẹp, hoa thơm, nhưng vẫn cần có bùn để tồn tại. Một quá trình hiện thực, một ẩn dụ để tư duy.
Bộ phim Face Off 7: One Wish như đem lại một tín hiệu tốt lành rằng trong một xã hội Việt Nam ngày nay đang có quá nhiều điều nhiễu nhương, những nét đẹp truyền thống của văn hóa Việt Nam vẫn còn có chỗ để tồn tại…
Hồi nhỏ, tôi thường nghe cha tôi đọc hai câu ca dao này: “Còn cha gót đỏ như son, đến khi cha chết gót con đen sì.” Lúc ấy tôi chừng năm bảy tuổi, nên nghe rồi thuộc lòng mà không hiểu hết ý nghĩa, chỉ biết hời hợt là nếu cha chết thì mình sẽ khổ lắm! Nhưng ngay cả khổ ra sao thì cũng chẳng hình dung được. Câu ca dao nói trên cho thấy truyền thống ngày xưa, người cha đóng vai trò then chốt trong gia đình. Ông vừa là trụ cột kinh tế để nuôi gia đình, vừa là tấm gương đức hạnh để cho con cái noi theo. Đặc biệt là với truyền thống phụ hệ con cái mang họ cha, nên việc “nối dõi tông đường” đặt lên vai người con trai, hay người đàn ông. Đó có thể là yếu tố cấu thành quan niệm “trọng nam khinh nữ” ngày xưa tại các nước theo phụ hệ như Việt Nam, Trung Hoa, v.v…
Tháng 3/2022, Bến Bạch Đằng Saigon bị đổi tên thành “Ga Tàu Thủy Bạch Đằng”. Sự kiện này đã dẫn đến những tranh luận trong dân gian chung quanh đề tài: Ngôn ngữ Hà Nội (ngôn ngữ miền Bắc) đang làm mờ dần sắc thái đặc biệt của ngôn ngữ miền Nam Việt Nam...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.