Hôm nay,  

Của ít lòng nhiều

3/8/202417:46:00(View: 1721)
soingoc

Mỗi năm ngày phụ nữ quốc tế 8/3 tôi đều nhớ về một kỷ niệm thật ngọt ngào khó quên thời tôi còn đi làm:
    Vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc, đã thấy trên bàn một hộp kẹo the hình trái tim, được gói bằng giấy bóng trong với chiếc nơ đỏ xinh xắn; ngó ra bên ngoài, xem ai là người đã để hộp kẹo này trên bàn tôi, không một bóng người trên tầng làm việc của tôi.
    Bỏ bớt áo khoác ngoài nặng nề ra, mở máy rồi bước ra ngoài phòng. Hôm nay là ngày phụ nữ 8 tháng ba, tôi đã phải vô sớm hơn các nhân viên khác để lén đặt những viên kẹo hình trái tim với đủ mùi vị cho những đồng nghiệp và nhân viên dưới quyền trực tiếp của tôi; thế mà ai đã vào sớm hơn tôi để cho tôi gói quà nhỏ này đây!
    Tôi là cấp trên của bộ phận lo giấy tờ nhân sự, kế toán nên lúc nào cũng bận rộn, nhất là thời bây giờ không giống như ngày xưa cứ một người làm mãi một công việc đến hết đời rồi về hưu, mà thay đổi người liên tục để tìm người giỏi, trẻ, tháo vát vào ngân hàng để đem lại lợi nhuận ngày càng nhiều. Tôi cũng là một điển hình trong những người được đề cử vào chức vụ này từ vài năm gần đây, vì họ thấy tôi siêng năng, thật thà, mê công việc hơn… giờ cơm trưa.
    Sau khi phân phát kẹo một cách bí mật xong, tôi đi một vòng từ tầng dưới lên tầng trên xem ai là người đến đầu tiên, vẫn không tìm ra ai cả, sực nhớ ra chính mình là người vừa mở security code đầu tiên vào ngân hàng sáng nay.
    Vậy chắc là tối qua có người ở lại làm việc trễ rồi họ đã để kẹo lên bàn cho tôi!
    Dù đã vào tháng ba, nhưng trời Canada hãy còn lạnh, gió thổi mạnh, tuyết vẫn rơi nhưng ít hơn so với tháng 12 và tháng một, mọi người vẫn co ro trong chiếc áo coat dầy đi làm, chứ chưa ai thay áo của mùa xuân cả, trong metro rất nhiều người ho, cảm nên tôi cũng không ngoại lệ, phải đem theo nước gừng đi để nhấm nháp cho bớt đau cổ.
    Cầm hộp kẹo the trên tay, từng viên kẹo hình trái tim đủ màu thật xinh, trên mỗi viên kẹo lại có chữ viết I, L, U, dễ thương, lại made in France nữa chứ; tôi thầm đoán:
    – Chắc cô bạn bên cạnh phòng người Lebanese đã cho để cám ơn tôi đã làm dùm phần công việc khi nàng đi nghỉ hè ba tuần đây mà. Hay của anh Tommy cho vì tôi đã cho cậu này một khóa học miễn phí tuần vừa qua về kế toán đây…
    Đúng 8 giờ mọi người có mặt đông đủ trong phòng làm việc, ai cũng chạy lại phòng làm việc của tôi chào và cám ơn gói kẹo surprise mà tôi đã để trên bàn làm việc cho mỗi người. Tôi hỏi Claire, cô bạn ngồi phòng đối diện:
    – Sao chị có thể đoán ra là em cho vậy?
    – Tại em là người chịu trách nhiệm của chúng tôi ở đây, nên chúng tôi đoán là em cho là đúng rồi?! ai là boss thì người ấy cho mà!
    Tôi giơ hộp kẹo của tôi trên bàn ra cho Claire xem:
    – Lạ ghê nè, chị đoán xem ai đã cho em hộp kẹo này? Sáng vô đã thấy hộp kẹo này trên bàn rồi đó!
    – Em thử hỏi ông Georges đi, ổng là boss của em thì chắc ổng cho em đấy!
    – Hưm… để em đi hỏi xem sao, lạ quá năm trước đâu thấy ổng cho em cái gì đâu!
    – Thì mỗi năm mỗi khác, ý nghĩ con người ta cũng thay đổi theo mỗi ngày mà, em đi hỏi đi rồi nhớ cho chị biết nhe, chị cũng…tò mò lắm đó hihihi.
    Chị ấy đi ra khỏi phòng, tôi bèn chụp hình chiếc hộp kẹo bé bé xinh xinh ấy, gởi qua email cho Georges đề là:
    – Cám ơn ông đã cho tôi hộp kẹo the này nhé, thật dễ thương và tôi rất cảm động, đúng lúc tôi đang bị cảm, đau cổ.
    Chờ một lúc, tôi nhận email của Georges:
    – Cô lầm rồi, tôi không phải người cho cô hộp kẹo này đâu, xin lỗi nhé, chút nữa tôi mời cô đi ăn cơm trưa cùng với các nhân viên nữ vì hôm nay là ngày phụ nữ quốc tế. Cô hãy báo tin cho cho cả phòng…
    Tôi suy nghĩ mãi không hiểu ai là “người giấu tay” của chiếc hộp kẹo này! Có phải đúng tôi là người họ muốn cho không? hay gởi lộn người, lộn phòng? Tôi lật qua lật lại gói giấy bên ngoài với tấm card đề tên tôi rõ ràng, nhưng không hề có tên người gởi. Tức quá tôi gởi email hết cho cả bộ phận làm việc để tìm thủ phạm… thế mà vẫn không ai nhận hết mới lạ chứ! Tôi tự nhủ:
    – Thôi kệ! « cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra »
    Thế là tôi ung dung gậm nhấm từng viên kẹo the ngọt ngào cho bớt đau cổ, cắm đầu tính toán sổ sách chi tiêu đến quên cả việc vừa xảy ra.
    Thời gian lao vun vút, cuối năm mọi ngân hàng ở Montreal đều phải làm thêm buổi tối để phone gọi khách hàng đóng RRSP ( registered retirement savings plan) một loại tiền tiết kiệm mà chính phủ cho phép mỗi người dân đóng để dành cho phần hưu trí của mình, được giảm thuế; bộ phận nào cũng phải làm overtime để gọi cho khách hàng và lấy hẹn với chuyên viên tư vấn tài chánh vào một ngày thích hợp.
    Tôi vừa bắt đầu gọi cho người khách đầu tiên của một list dài khoảng năm sáu chục người, tiếng phone reng bên đầu giây bên kia :
    – Allo, cho tôi nói chuyện với bà Michelle Tanguay, tôi là Annie làm ở ngân hàng X…
    – Oh cô Annie, tôi đã tìm cô bao lâu nay mà không gặp!
    – ??
    – Tôi có đến nhà băng tìm cô, hỏi chỗ quầy « tiếp đón » họ nói cô không làm chỗ đó nữa, mà đổi đi một bộ phận khác… Tôi có hỏi cho gặp cô mà họ nói lúc đó cô không có ở văn phòng. Tôi có để lại cho cô một hộp kẹo the mua ở Pháp vào đúng ngày St Valentine đó, cô có nhận được không?
    – Ah thì ra là chị! em cám ơn chị nhiều lắm, em có đi tìm người đã cho em là ai mà tìm kiếm mãi trong ngân hàng không ai biết người để lại hộp kẹo trên bàn làm việc của em là ai, thế mà đã cả năm nay rồi…Mà sao chị vô được chỗ làm của em vậy?
    – Thì cô biết đó, con gái tôi là người lau dọn cho nhà băng mà, nó nói cho tôi biết là cô đã đổi không làm chỗ chuyên viên tư vấn nữa mà đã vào bên trong làm về sổ sách giấy tờ kế toán rồi, nó có nói tôi là trước mỗi văn phòng đều có tên và chức vụ nên tôi biết là cô đã lên chức. Nó đã đặt gói kẹo đúng chỗ cô ngồi rồi. Không sợ mất!
    – Vậy sao chị không phone cho em biết sau đó? Đợi đến bây giờ em phone mới gặp chị, em thật thắc mắc không hiểu ai đã cho mình, tìm quá chừng luôn! Vậy mà em đã ăn hết hộp kẹo rồi!
    – Haha tôi nghĩ cô nhận được là vui rồi, không cần thắc mắc người gởi là ai, cô Annie chắc cũng ngạc nhiên lắm há. Tôi cám ơn cô đã giúp tôi đầu tư cả mấy năm nay, bất cứ việc gì tôi phone cô cũng làm cho tôi, ngay cả lúc tôi nằm nhà thương cách đây mấy năm, nhờ cô chuyển tiền đóng RRSP cho tôi, cô cũng làm được qua con gái tôi đem tờ giấy về cho tôi ký rồi cô chuyển tiền đóng giùm tôi, tôi mang ơn lắm, không có ai dễ thương và giúp cho tôi nhiều như cô…
    – Chị ơi, đừng cám ơn em nữa, em làm được việc gì được cho ai là vui lắm, không muốn chị phải mang ơn em nhiều như thế đâu, chị đóng tiền quỹ hưu thì cũng là một cách cho ngân hàng tăng lợi nhuận mà, chị đừng khách sáo nhe. Ai cũng làm giống như em thôi.
    – Mà nè, con gái tôi sắp lấy chồng rồi nhe!
    – Vậy mừng cho chị, cô làm lau dọn buổi tối ở đây phải không chị?
    – Ừ phải đó, nó là con gái một của tôi, nó là sinh viên vừa lấy xong cái MBA ở McGill đó, nó muốn giữ cái chân lau dọn ngân hàng vì nó nói làm việc ban đêm có thêm tiền tiêu vặt, được trả hậu hĩnh mà làm rất nhàn. Nó sẽ đưa cái profil cho cô nhen, cô xem có chỗ nào trong nhà bank cần, giúp nó nghen cô.
    – Vâng, chị nói cháu cứ gởi cho em qua email mà em sẽ đưa chị đây, em xem rồi em sẽ đề cử cháu sau ạ.
 
Cứ thế sự nghiệp tôi trôi qua được 32 năm cùng một ngân hàng, những món quà nhỏ của đồng nghiệp, của nhân viên, của khách hàng dù không bao nhiêu nhưng tôi nhìn thấy trái tim, cái tâm của họ đối với tôi mà người ta gọi là của ít lòng nhiều.
 
–  Sỏi Ngọc
Mtl, Mars’24

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Lúc sau này tôi bỗng thích nghịch ngợm chút đỉnh. Nghịch ngợm là cái thú của thời con nít với những côn trùng thân yêu như dế mèn, chuồn chuồn, đom đóm, ve sầu, chim sáo, chào mào. Sau khi phổ biến ba bài Ve Sầu, Chuồn Chuồn và Đom Đóm, các ông bạn già của tôi coi bộ phấn khích như sống lại tuổi thơ. Một ông hỏi tôi đã viết về bươm bướm chưa? Tôi ngẩn người nhớ lại và cho ông bạn biết là bướm không biết bay thì viết rồi, bướm bay thì chưa. Ông này vốn chân chỉ hạt bột, chỉ thích bướm bay, để ông nhớ tới thời đã mất.
**01/10 -- Bùi Diễm (01/10/1923– 24/10/2021) là một chính khách Việt Nam. Ông nắm giữ chức vụ Đại sứ Việt Nam Cộng hòa tại Hoa Kỳ nhiệm kỳ từ năm 1967 đến năm 1972. --1908 - Mẫu xe T của Henry Ford, một "chiếc xe phổ thông" được thiết kế cho đại chúng, được bán lần đầu tiên. -- 1938 - Quân đội của Hitler chiếm đóng phần Sudetenland của Tiệp Khắc. Trong nỗ lực tránh chiến tranh, các nhà lãnh đạo Anh và Pháp đã đồng ý nhượng khu vực nói tiếng Đức cho Hitler, người sau đó đã phá vỡ thỏa thuận và chiếm đóng toàn bộ Tiệp Khắc.
Hãy thử nhớ lại lần gần đây nhất quý vị viết ghi chú, một ghi chú ngắn hoặc danh sách mua sắm chẳng hạn. Có thể quý vị đã không dùng tới giấy và viết. Hơn mười năm qua, bàn phím và màn hình đã lặng lẽ thay thế chữ viết tay trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, từ trường, lớp cho đến các cuộc họp hành. Thậm chí, một số trường học trên thế giới đã ngừng hoàn toàn việc rèn chữ viết (cursive).
Tôi là dân Huế chính gốc 100% tức là dân Huế “chay”, Huế rất chi là Huế, Huế từ đầu đến chân, Huế từ trong ra ngoài nên phát âm các chữ có dấu HỎI-NGÃ rất tùy tiện, phóng túng, hoàn toàn không giống người dân ở miền Bắc của Cố Đô Thăng Long, mặc dù Huế của chúng tôi cũng là Cố Đô Ngàn Năm Văn Vật. Do đó dân Huế chúng tôi sợ nhất là những chữ có dấu HỎI-NGÃ lúc viết bài thi chính tả, dù đã học thật kỹ cuốn sách viết về luật HỎI, NGÃ của Thầy Lê Hiếu Kính.
“Cò” đây chẳng phải “Con Cò mày đi ăn đêm” mà cũng chẳng phải “Cái Cò súng của các ông”, không phải, giời ạ. Cò-cảnh-sát hay Cò-mồi lại càng không phải nốt. Cò đây là Thầy Cò. Đúng ra phải gọi là Cô Cò hoặc Bà Cò thì chính xác hơn, nhưng trong ngôn ngữ tiếng Việt tôi chưa thấy ai gọi như thế bao giờ, nghe nó tréo ngoe, nó chỏi tai thế nào ấy. Có lẽ tại cái “nghề Cò” từ hồi nảo hồi nào chỉ toàn do các ông đảm nhiệm. Nhưng thời buổi bây giờ, thời buổi mà các bà các cô có thừa bản lĩnh để xâm chiếm hầu hết các lãnh vực trong nhà (thì đã đành) cũng như ngoài phố thì chắc chắn đã có nhiều Cò phái nữ, mà tôi là một thí dụ điển hình.
Từ khi sinh ra và biết nhận thức thì nhớ/quên gắn liền với cuộc sống hằng ngày cho đến khi lìa trần. Phân Tâm Học ((Psychoanalysis) đã giải thích về nhớ/quên theo trình tự thời gian từ tuổi thơ đến tuổi già nhưng thực tế nó không hoàn toàn như vậy mà tùy theo hoàn cảnh, môi trường sống, giáo dục, xã hội… biến động tâm lý ảnh hưởng đến từng cá nhân với não bộ.
Hồi đó chúng tôi học triết lớp 12C, chúng tôi học với cô Chu Kim Long và có tuần với thầy Vĩnh Để. Cả hai giáo sư của chúng tôi chia giờ ra giảng dậy về tâm lý học rồi phân tâm học về vô thức của triết gia Simon Freud. Phần lý luận học và đạo đức học thì dễ dàng hơn. Riêng phần tâm lý học, nhất là tâm lý học ngôi thứ ba khúc mắc, ở phần dằng co giữa ý thức và vô thức… thành ra bài học bài giảng làm chúng tôi điên đầu và cô, thầy chúng tôi cũng khô cổ họng.
Thông thường, nhà xưa có nền hơi cao nên phải bước lên tam cấp để vào nhà! Ngôi nhà có ba gian hai chái với hàng ba rộng. Trong bếp có ông Táo là ba cục đất, hoặc ba viên gạch... Theo truyền thuyết, đó là “một Bà và hai Ông”. Họ như vậy mà vẫn chịu nổi sức nóng của lửa củi! Hay quá! Đàn bà đi chợ, cho dù món hàng chỉ có đôi ba đồng, họ vẫn trả giá đôi ba lần. Để khỏi bị hố! Cuộc sống của họ dính liền với “ba cọc ba đồng” đó mà! À! Nhân nói về đàn bà mới nhớ ra theo truyền thống, họ phải chịu nép mình vào “Tam tòng tứ đức”! Kẹt lắm chớ không phải chơi đâu! Trong lúc đàn ông thời xưa có “năm thê bảy thiếp” thì đàn bà thời nào cũng chỉ “Chính chuyên một chồng”!
"Nếu cô hôn con cóc này, hôm nay ngày 14 tháng 2, và đúng 7h tối nay, thì sẽ có người đến gõ cửa nhà cô. Đó là Hoàng Tử Trong Mơ của cô đấy". Ban nãy, lúc 5 giờ chiều, khi nàng mở gói quà nhỏ và thấy con cóc, ban đầu nàng đã tỏ thái độ kinh tởm, nhưng rồi, khi đã hết ngạc nhiên và sững sờ, thì nàng đã hoài nghi và lo sợ. Cô nàng này ư, cô ta luôn tin vào Hoàng Tử Trong Mơ. Và tin vào nụ hôn của tình yêu đích thực. Nếu không thì cô đã nhanh chóng thả con vật bé nhỏ kia ra cho rồi. Nhưng vào ngày lễ Thánh Valentine, ngày lễ Tình Yêu, một khi đã nhận kiểu thư như thế này, cô nàng đã trở nên mơ mộng. Cô đặt cái loài ếch nhái này trong một cái gọi là hủ ẩm ướt rất tầm thường làm như không có chuyện gì xảy ra, và chạy vào trong phòng tắm ngắm lại cái dung nhan của mình xem sao. Ôi, ai mà biết được nhỉ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.