Hôm nay,  

Của ít lòng nhiều

08/03/202417:46:00(Xem: 1718)
soingoc

Mỗi năm ngày phụ nữ quốc tế 8/3 tôi đều nhớ về một kỷ niệm thật ngọt ngào khó quên thời tôi còn đi làm:
    Vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc, đã thấy trên bàn một hộp kẹo the hình trái tim, được gói bằng giấy bóng trong với chiếc nơ đỏ xinh xắn; ngó ra bên ngoài, xem ai là người đã để hộp kẹo này trên bàn tôi, không một bóng người trên tầng làm việc của tôi.
    Bỏ bớt áo khoác ngoài nặng nề ra, mở máy rồi bước ra ngoài phòng. Hôm nay là ngày phụ nữ 8 tháng ba, tôi đã phải vô sớm hơn các nhân viên khác để lén đặt những viên kẹo hình trái tim với đủ mùi vị cho những đồng nghiệp và nhân viên dưới quyền trực tiếp của tôi; thế mà ai đã vào sớm hơn tôi để cho tôi gói quà nhỏ này đây!
    Tôi là cấp trên của bộ phận lo giấy tờ nhân sự, kế toán nên lúc nào cũng bận rộn, nhất là thời bây giờ không giống như ngày xưa cứ một người làm mãi một công việc đến hết đời rồi về hưu, mà thay đổi người liên tục để tìm người giỏi, trẻ, tháo vát vào ngân hàng để đem lại lợi nhuận ngày càng nhiều. Tôi cũng là một điển hình trong những người được đề cử vào chức vụ này từ vài năm gần đây, vì họ thấy tôi siêng năng, thật thà, mê công việc hơn… giờ cơm trưa.
    Sau khi phân phát kẹo một cách bí mật xong, tôi đi một vòng từ tầng dưới lên tầng trên xem ai là người đến đầu tiên, vẫn không tìm ra ai cả, sực nhớ ra chính mình là người vừa mở security code đầu tiên vào ngân hàng sáng nay.
    Vậy chắc là tối qua có người ở lại làm việc trễ rồi họ đã để kẹo lên bàn cho tôi!
    Dù đã vào tháng ba, nhưng trời Canada hãy còn lạnh, gió thổi mạnh, tuyết vẫn rơi nhưng ít hơn so với tháng 12 và tháng một, mọi người vẫn co ro trong chiếc áo coat dầy đi làm, chứ chưa ai thay áo của mùa xuân cả, trong metro rất nhiều người ho, cảm nên tôi cũng không ngoại lệ, phải đem theo nước gừng đi để nhấm nháp cho bớt đau cổ.
    Cầm hộp kẹo the trên tay, từng viên kẹo hình trái tim đủ màu thật xinh, trên mỗi viên kẹo lại có chữ viết I, L, U, dễ thương, lại made in France nữa chứ; tôi thầm đoán:
    – Chắc cô bạn bên cạnh phòng người Lebanese đã cho để cám ơn tôi đã làm dùm phần công việc khi nàng đi nghỉ hè ba tuần đây mà. Hay của anh Tommy cho vì tôi đã cho cậu này một khóa học miễn phí tuần vừa qua về kế toán đây…
    Đúng 8 giờ mọi người có mặt đông đủ trong phòng làm việc, ai cũng chạy lại phòng làm việc của tôi chào và cám ơn gói kẹo surprise mà tôi đã để trên bàn làm việc cho mỗi người. Tôi hỏi Claire, cô bạn ngồi phòng đối diện:
    – Sao chị có thể đoán ra là em cho vậy?
    – Tại em là người chịu trách nhiệm của chúng tôi ở đây, nên chúng tôi đoán là em cho là đúng rồi?! ai là boss thì người ấy cho mà!
    Tôi giơ hộp kẹo của tôi trên bàn ra cho Claire xem:
    – Lạ ghê nè, chị đoán xem ai đã cho em hộp kẹo này? Sáng vô đã thấy hộp kẹo này trên bàn rồi đó!
    – Em thử hỏi ông Georges đi, ổng là boss của em thì chắc ổng cho em đấy!
    – Hưm… để em đi hỏi xem sao, lạ quá năm trước đâu thấy ổng cho em cái gì đâu!
    – Thì mỗi năm mỗi khác, ý nghĩ con người ta cũng thay đổi theo mỗi ngày mà, em đi hỏi đi rồi nhớ cho chị biết nhe, chị cũng…tò mò lắm đó hihihi.
    Chị ấy đi ra khỏi phòng, tôi bèn chụp hình chiếc hộp kẹo bé bé xinh xinh ấy, gởi qua email cho Georges đề là:
    – Cám ơn ông đã cho tôi hộp kẹo the này nhé, thật dễ thương và tôi rất cảm động, đúng lúc tôi đang bị cảm, đau cổ.
    Chờ một lúc, tôi nhận email của Georges:
    – Cô lầm rồi, tôi không phải người cho cô hộp kẹo này đâu, xin lỗi nhé, chút nữa tôi mời cô đi ăn cơm trưa cùng với các nhân viên nữ vì hôm nay là ngày phụ nữ quốc tế. Cô hãy báo tin cho cho cả phòng…
    Tôi suy nghĩ mãi không hiểu ai là “người giấu tay” của chiếc hộp kẹo này! Có phải đúng tôi là người họ muốn cho không? hay gởi lộn người, lộn phòng? Tôi lật qua lật lại gói giấy bên ngoài với tấm card đề tên tôi rõ ràng, nhưng không hề có tên người gởi. Tức quá tôi gởi email hết cho cả bộ phận làm việc để tìm thủ phạm… thế mà vẫn không ai nhận hết mới lạ chứ! Tôi tự nhủ:
    – Thôi kệ! « cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra »
    Thế là tôi ung dung gậm nhấm từng viên kẹo the ngọt ngào cho bớt đau cổ, cắm đầu tính toán sổ sách chi tiêu đến quên cả việc vừa xảy ra.
    Thời gian lao vun vút, cuối năm mọi ngân hàng ở Montreal đều phải làm thêm buổi tối để phone gọi khách hàng đóng RRSP ( registered retirement savings plan) một loại tiền tiết kiệm mà chính phủ cho phép mỗi người dân đóng để dành cho phần hưu trí của mình, được giảm thuế; bộ phận nào cũng phải làm overtime để gọi cho khách hàng và lấy hẹn với chuyên viên tư vấn tài chánh vào một ngày thích hợp.
    Tôi vừa bắt đầu gọi cho người khách đầu tiên của một list dài khoảng năm sáu chục người, tiếng phone reng bên đầu giây bên kia :
    – Allo, cho tôi nói chuyện với bà Michelle Tanguay, tôi là Annie làm ở ngân hàng X…
    – Oh cô Annie, tôi đã tìm cô bao lâu nay mà không gặp!
    – ??
    – Tôi có đến nhà băng tìm cô, hỏi chỗ quầy « tiếp đón » họ nói cô không làm chỗ đó nữa, mà đổi đi một bộ phận khác… Tôi có hỏi cho gặp cô mà họ nói lúc đó cô không có ở văn phòng. Tôi có để lại cho cô một hộp kẹo the mua ở Pháp vào đúng ngày St Valentine đó, cô có nhận được không?
    – Ah thì ra là chị! em cám ơn chị nhiều lắm, em có đi tìm người đã cho em là ai mà tìm kiếm mãi trong ngân hàng không ai biết người để lại hộp kẹo trên bàn làm việc của em là ai, thế mà đã cả năm nay rồi…Mà sao chị vô được chỗ làm của em vậy?
    – Thì cô biết đó, con gái tôi là người lau dọn cho nhà băng mà, nó nói cho tôi biết là cô đã đổi không làm chỗ chuyên viên tư vấn nữa mà đã vào bên trong làm về sổ sách giấy tờ kế toán rồi, nó có nói tôi là trước mỗi văn phòng đều có tên và chức vụ nên tôi biết là cô đã lên chức. Nó đã đặt gói kẹo đúng chỗ cô ngồi rồi. Không sợ mất!
    – Vậy sao chị không phone cho em biết sau đó? Đợi đến bây giờ em phone mới gặp chị, em thật thắc mắc không hiểu ai đã cho mình, tìm quá chừng luôn! Vậy mà em đã ăn hết hộp kẹo rồi!
    – Haha tôi nghĩ cô nhận được là vui rồi, không cần thắc mắc người gởi là ai, cô Annie chắc cũng ngạc nhiên lắm há. Tôi cám ơn cô đã giúp tôi đầu tư cả mấy năm nay, bất cứ việc gì tôi phone cô cũng làm cho tôi, ngay cả lúc tôi nằm nhà thương cách đây mấy năm, nhờ cô chuyển tiền đóng RRSP cho tôi, cô cũng làm được qua con gái tôi đem tờ giấy về cho tôi ký rồi cô chuyển tiền đóng giùm tôi, tôi mang ơn lắm, không có ai dễ thương và giúp cho tôi nhiều như cô…
    – Chị ơi, đừng cám ơn em nữa, em làm được việc gì được cho ai là vui lắm, không muốn chị phải mang ơn em nhiều như thế đâu, chị đóng tiền quỹ hưu thì cũng là một cách cho ngân hàng tăng lợi nhuận mà, chị đừng khách sáo nhe. Ai cũng làm giống như em thôi.
    – Mà nè, con gái tôi sắp lấy chồng rồi nhe!
    – Vậy mừng cho chị, cô làm lau dọn buổi tối ở đây phải không chị?
    – Ừ phải đó, nó là con gái một của tôi, nó là sinh viên vừa lấy xong cái MBA ở McGill đó, nó muốn giữ cái chân lau dọn ngân hàng vì nó nói làm việc ban đêm có thêm tiền tiêu vặt, được trả hậu hĩnh mà làm rất nhàn. Nó sẽ đưa cái profil cho cô nhen, cô xem có chỗ nào trong nhà bank cần, giúp nó nghen cô.
    – Vâng, chị nói cháu cứ gởi cho em qua email mà em sẽ đưa chị đây, em xem rồi em sẽ đề cử cháu sau ạ.
 
Cứ thế sự nghiệp tôi trôi qua được 32 năm cùng một ngân hàng, những món quà nhỏ của đồng nghiệp, của nhân viên, của khách hàng dù không bao nhiêu nhưng tôi nhìn thấy trái tim, cái tâm của họ đối với tôi mà người ta gọi là của ít lòng nhiều.
 
–  Sỏi Ngọc
Mtl, Mars’24

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu nói để đời của TT Nguyễn Văn Thiệu: “Làm kẻ thù của Mỹ thì dễ, làm bạn với Mỹ thì rất khó”. Làm kẻ thù với Mỹ chỉ trực tiếp đối đầu còn làm bạn với Mỹ phải chấp nhận yêu sách, quyền lợi của Mỹ… nếu không sẽ bị “đá giò lái, đâm sau lưng” và có lúc bị bán đứng đất nước!
Tuổi 18 có thực sự là ngưỡng cửa của trưởng thành? Không ai lớn lên giống ai, và hành trình trưởng thành cũng chẳng thể đo đếm bằng một con số. Hầu hết chúng ta đều quen thuộc với cột mốc 18 tuổi – độ tuổi mà luật pháp nhiều nơi, bao gồm Hoa Kỳ, công nhận một cá nhân chính thức bước vào tuổi trưởng thành và phải chịu trách nhiệm hình sự như người lớn. Thế nhưng, câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó.
Tình hình thế giới hình như đang rối lung tung, náo loạn như từ khi tổng thống Mỹ nhậm chức nhiệm kỳ II. Ông ở ngôi mới được hơn 100 ngày chút xíu, mà nhiều rắc rối quá, đối ngoại thì như mỗi ngày ông đưa ra những quyết định trừng phạt thế giới về kinh tế và thương mại bằng cách tăng thuế vào các hàng hóa của bất kỳ quốc gia nào nhập khẩu và Hoa Kỳ từ 10 đế 50% và hơn thế nữa.
Thông thường, sau một ngày dài bận rộn, ai cũng nghĩ rằng đến khi đặt lưng xuống giường thì cơ thể sẽ mệt mỏi rã rời. Thế nhưng đôi khi, điều ngược lại lại xảy ra: thay vì cảm thấy mệt và buồn ngủ, chúng ta lại bất ngờ cảm thấy tỉnh như sáo, tràn đầy năng lượng, trằn trọc mãi chẳng thể nào chợp mắt.
Bộ đồ lòng dĩ nhiên gồm có…lòng. Nhưng lòng lại chia ra nhiều loại: lòng non, phèo, lòng già, khố linh. Khố linh là phần cuối của lòng già, ăn rất giòn, béo vì có lớp mỡ bên trong. Đó là điểm cộng của khố linh. Điểm trừ là khố linh rất hôi, có lẽ đây là lý do có chữ “khố” nằm vùng ở đây. Bàn ngang một chút: lòng còn chỉ “lòng dạ”, một từ không dính dáng chi tới chuyện ngon hay dở. Nghĩa bóng của “lòng dạ” chỉ liên quan tới con người, còn bò heo gà thì chỉ có một nghĩa. Ngoài lòng, bộ đồ lòng còn bao gồm tim, gan, bao tử, dồi trường. Dồi trường chỉ có ở heo nái. Tùy theo tuổi heo, dồi trường to hay nhỏ. Loại ngon nhất là dồi trường của heo nái đẻ hai hoặc ba lứa. Nhưng ít thực khách biết chuyện này nên cứ đòi dồi trường to, vừa đắt vừa không ngon.
Hãy tưởng tượng quý vị đang đứng ngay cạnh xác tàu Titanic huyền thoại, chậm rãi dạo quanh một vòng và chiêm ngưỡng kích thước đồ sộ của con tàu. Quý vị có thể ghé vào phòng chứa lò hơi (boiler rooms), ngắm nghía các bảng điều khiển, thậm chí nhìn thấy số ID 401 của tàu được khắc trên cánh chân vịt. Những dải nhũ xốp gỉ sét (rusticles) lặng lẽ bám quanh thân tàu. Rải rác trên mặt đất là những mảnh kim loại đã biến dạng và đồ đạc cá nhân của những nạn nhân xấu số trong thảm kịch năm xưa.
Hoa Thịnh Đốn là thủ đô chính trị quyền lực của nước Mỹ và cũng là của thế giới. Có đến Hoa Thịnh Đốn thì mới có thể hình dung được phần nào sức mạnh Hoa Kỳ. Nếu người Trung Quốc có câu: “Có đến Bắc Kinh thì mới biết chức quan của mình nhỏ như thế nào” thì bây giờ ta cũng có thể nói: “Chưa đến Hoa Thịnh Đốn thì chưa biết thế nào là Mỹ”. Quả thật như thế, thật sự choáng ngợp với những công trình kiến trúc thuộc các cơ quan đầu não trung ương của chính quyền Mỹ. Nếu tượng đài tưởng niệm Washington Monument (dân Việt thường gọi là tháp bút chì) làm trung tâm thì bốn hướng tỏa ra là những cơ quan trọng yếu như: Bạch Cung (White House), Tòa nhà quốc hội, tòa nhà bộ ngân khố, Tòa nhà làm việc của phó tổng thống…
Hôm nay gần lễ Phật Đản, chúng ta nghe thầt Đạt Ma Huy Bảo nói chuyện trong khóa tu một ngày, thầy kể vui lắm, về câu chuyện người dẫn đường hay nói rõ hơn là người chỉ đường. Bắt đầu là một cô phật tử, cũng là hình thức người dẫn đường, cô ngoan đạo, có nhiều tín tâm và từ tâm nên hay đi giúp những người vừa mất, họ họp thành một nhóm 7, 8 người, đi độ niệm cho người chết vừa chết, hướng dẫn vong linh cầu nguyện buông bỏ phiền toái thế gian, xin mau sớm gặp đức từ phụ A Di Đà tiếp dẫn…
Tuần này tôi đi tiễn một anh bạn đồng tuế vừa nằm xuống. Gọi là đồng tuế nhưng anh nhỉnh hơn tôi một tuổi. Thấy anh nằm thảnh thơi, bạn bè mừng cho anh. Mừng vì anh chỉ bị cảm có một tuần rồi nhẹ nhàng ra đi. Đi như vậy là phúc. Mấy ông bạn già ai cũng khen vậy. Cái chết hình như thân cận với những người đã quá luống tuổi. Họ đã nhờn với anh thần chết. Nhớ: Nguyễn Xuân Hoàng những ngày cuối của căn bệnh ung thư cột sống đã nhắn tin cho tôi: “Tao không sợ chết, chỉ sợ đau”.
Kỹ thuật về điện thoại di động đã tạo điều kiện cho mọi người có thể lưu lại hình ảnh hoặc một sự kiện nào đó đang xảy ra của hiện tại. Những sự ghi lại này đã góp phần tốt trong việc tìm ra những sự việc sai trái của cá nhân hay của tổ chức nào đó hầu đưa ra ánh sáng của tòa án. Tuy nhiên có những trường hợp không nên dùng phương tiện điện thoại di động để thu lại hình ảnh và đưa lên mạng xã hội. Điều này ít ai để ý đến và có thể làm nguy hiểm đến một cá nhân nào đó. Hãy nhìn ở một góc nhìn rộng lớn để cùng nhau bàn thảo cho chủ đề này.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.