Hôm nay,  

Đọc sách trong thời đại công nghệ

5/15/202413:36:00(View: 1349)
10 nước có tỷ lệ người đọc sách cao nhất

Sách là kho tàng tri thức của nhân loại, giá trị sách có lẽ không cần phải dài dòng tán tụng làm gì. Sách đã đồng hành với con người từ thuở xa xưa đến giờ. Lịch sử với bao nhiêu thăng trầm đổi thay, sách cũng thế, có những thời kỳ phát triển rực rỡ nhưng cũng có những giai đoạn vô cùng thê thảm, bị cấm đoán, bị thiêu hủy. Khi người Hoa chế ra giấy và kỹ thuật in mộc bản thì sách ở phương đông đã có một thời vàng son. Người đọc sách được xem trí thức, được đề cao đến độ: “Vạn bang giai hạ phẩm/ duy hữu độc thư cao”. Rồi đến lúc Gutenberg chế ra máy in thì sách báo bắt đầu bước vào một kỷ nguyên rực rỡ, phát triển cao độ theo từng giai đoạn cải tiến và phát triển của khoa học kỹ thuật.
    Ngày nay sách đang đối diện với một thực tế vô cùng đáng buồn. Khoa học kỹ thuật nhất là kỹ thuật điện toán, IT, AI  càng phát triển thì sách càng ngày càng mất vị thế của mình. Hiện nay với kỹ thuật tân tiến, chỉ một con chíp hay một USB nhỏ xíu có thể chứa đụng nội dung của thiên kinh vạn quyển vì vậy mà tình hình in ấn, phát hành và đọc sách trở nên ảm đạm vô cùng.
    Xu thế thời đại không thể nào khác được. Thời đại hôm nay người đọc sách không còn, văn hóa đọc sách mai một, tình hình về sau thật không có ánh sáng nào le lói cuối đường hầm.
    Những sản phẩm công nghệ hiện đại như Iphone, Ipad, laptop và những mạng xã hội như: Face Book, Tweeter, Instagram… đã cuốn hút hầu hết nhân loại trên địa cầu. Mọi người chúi mũi dán mắt vào các thiết bị điện tử để ”quẹt quẹt”. Con người ta chỉ thích nghe, nhìn hay đọc những dòng ngắn ngủi, chẳng còn ai chịu đọc sách. Thậm chí có người còn nói vui: “Thời đại văn minh quẹt quẹt” . Tất cả chỉ cần quẹt quẹt ngón tay là tất cả mọi thứ bày ra sẵn. Sách báo giờ như là di sản dĩ vãng, có thể đến một lúc nào đó chỉ còn hiện diện trong viện bảo tàng chăng?
    Ngày nay người ta lười đọc sách, ấy là nói chung. Thực tế thì giữa những quốc gia và các thành phần dân chúng lại có một sực khác biệt khá lớn về chuyện đọc sách. Hiện nay ở Âu -Mỹ lượng người đọc sách vẫn còn khá nhiều. Sách được in ấn rất nhiều, được bày bán khắp nơi từ nhà sách, siêu thị, trung tâm thương mại, phi trường… nơi nào cũng thấy có bán sách và người đọc sách. Người ta đọc sách trong lúc chờ bay, trên máy bay, ngoài công viên, trong thư viện...Theo thống kê thì tỷ lệ người đọc sách ở Âu – Mỹ cao hơn các nước lạc hậu chậm tiến, mặc dù trình độ phát triển về khoa học kỹ thuật, công nghệ giải trí ở các nước Âu -Mỹ hơn hẳn các nước thuộc thế giới thứ ba.
    Tình hình in ấn sách, phát hành sách và lượng độc giả của người Việt (trong và ngoài nước) thật ảm đạm. Nếu trong nước sách in vài ngàn bản hay chừng mười ngàn bản là kể như hiện tượng lạ. Ở hải ngoại thì các tác giả tự in theo phương thức print on demand và in chừng vài mươi đến vài trăm là lớn lắm rồi. Sách in ra ở hải ngoại cũng chủ yếu để tặng cho  bạn bè cho vui chứ bán ai mua, còn như bán trên mạng Amazon, Lulu, Baner Noble Book… thì cũng chỉ lấy tiếng chứ thực tế chẳng mấy người mua. Trong nước, dân số đông cho nên tính theo tỷ lệ thì vẫn còn được một số lượng độc giả nhất định Còn số lượng người Việt hải ngoại đọc sách thì coi như zero. Nếu nhóm trí thức có trình độ học vấn và nghề nghiệp cao thì họ chỉ đọc những sách tiếng Anh có liên quan đến vấn đề chuyên môn. Giới trẻ sinh ra hoặc lớn lên ở hải ngoại thì không đọc được sách tiếng Việt. Tầng lớp lao động tay chân hay làm móng thì cả đời chẳng đụng đến sách báo. Theo thống kê của...thì tỷ lệc đọc sách của người Việt cực thấp, có thể nói gần như thấp nhất trong nhóm những nước được khảo sát. Hầu như học sinh sinh viên, giáo viên, trí thức… đều chẳng đọc sách. Đôi khi cũng có người cắc cớ hỏi: “ Âu – Mỹ văn minh hiện đại và phát triển cao độ như thế mà họ vẫn đọc sách. Người Việt không đọc sách không lẽ mức độ phát triển còn cao hơn chăng?”
    Hỏi là hỏi vậy, câu hỏi tu từ, chẳng cần trả lời nhưng ai cũng biết câu trả lời như thế nào rồi! Cứ như thế này thì chừng mươi năm nữa khi mà AI và kỹ thuật điện toán phát triển cao hơn nữa thì sách và người đọc sách có thể chỉ còn là bóng dáng hoài niệm ngày xưa.

 

– Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng thành, 0324

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Mỹ bỏ cấm vận Việt Nam ngày 3 tháng 2 năm 1994, dưới thời Bill Clinton. Khởi từ dấu mốc đó Việt Nam dần dần thân thiện hơn với người anh em “sen đầm đế quốc” này, thời kỳ ngăn sông cách chợ đã được khai thông, nhiều người xuất ngoại thăm thân nhân, du lịch hoặc công tác. Giới văn nghệ sĩ không ngoại lệ. Thuở đó gần như tháng nào tôi cũng đón ít nhất một văn, thi, nhạc, họa… sĩ. Phải chăng tại fake news, một người nhà quê như tôi bỗng biến thành “tay chơi” có số má dưới mắt nhìn các vị cầm cọ, cầm bút trong nước?
Hầu hết mọi người già thường mắc phải chứng quên những chuyện gần, nhưng lại nhớ những chuyện xưa, có khi hàng sáu bảy chục năm trước. May mắn (hay xui xẻo?), tôi có một trí nhớ khá tốt, dù gần hay xa tôi đều không quên. Tuy nhiên tôi lại vướng phải nhược điểm là chỉ nhớ sự việc nhưng lại không nhớ thời điểm. Nhược điểm này theo tôi từ ngày thơ trẻ cho đến hôm nay. Khác hẳn một vài người quen, chả hạn nhà văn Hoàng Khởi Phong, anh có một trí nhớ xuất chúng về những con số. Số điện thoại, số nhà của ai đó, chỉ nhìn hoặc nghe qua một lần là ghim ngay vào não, nhiều năm sau, hỏi, anh trả lời vanh vách. Nhà văn Cung Tích Biền cũng không kém, xuất thân là giáo sư dạy sử, ngoài những chi tiết liên quan đến chuyên môn như tên, đế hiệu các vị vua, ngày lên ngôi, ngày chết, những hành trạng của họ suốt thời gian trị vì, và mọi biến cố lịch sử… trải dài từ thời lập quốc, bốn nghìn năm trước, đến bây giờ. Như Hoàng Khởi Phong, anh nhớ rõ mọi con số, kể cả những chi tiết liên quan.
Hai hôm trước một cô em, cũng cầm bút, đến thăm, nhân tiện đề nghị, nếu sức khỏe không cho phép tôi gõ chữ thì cô ấy sẽ giúp, tôi chỉ cần nói qua băng ghi âm, cô em chép lại rồi giao cho tôi nhuận sắc. Nhà phê bình Nguyễn Hưng Quốc, qua trao đổi riêng, vẫn nhiều lần khuyên tôi nên viết hồi ký. Theo hai người, do một thời chủ trương tạp chí Hợp Lưu, tôi có điều kiện tiếp cận và rành rất nhiều chuyện của giới văn nghệ sĩ cũng như văn học hải ngoại lẫn trong nước, nếu tôi không làm thì rồi mọi sự cố sẽ trôi vào lãng quên, thiệt thòi cho văn học Việt Nam, uổng lắm.
Tuổi già thường sống với dĩ vãng. Nhiều chuyện tưởng đã vĩnh viễn ra khỏi trí nhớ, thế mà bất chợt bỗng hiện về, có khi mồn một từng chi tiết nhỏ, tựa mới xảy ra hôm qua, hôm kia, có khi nhập nhòa hư thực bất phân. Chuyện này không lâu, chỉ 23 mươi năm, trước một năm ngày tôi bị tai biến. Nhớ, vì có một chi tiết, lạc đề, nhưng vui.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.
Trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất nhân vật Hồng Thất Công, bang chủ Cái Bang (kế thừa là Kiều Phong), ông già tính khí trẻ con. Tôi thích vì rất hợp tạng. Nói cách khác, tôi rất sợ những chuyện nghiêm túc. Ở đây bạn đọc sẽ bắt gặp mọi chuyện: chính trị, xã hội, kinh tế, văn chương, thi ca, nghệ thuật…, kể cả những chuyện tầm phào như gái trai, rượu chè hoang đàng nhăng nhít... Nói gọn, mảnh vườn "Ba Điều Bốn Chuyện" này luôn rộng cửa, bạn đọc hãy cùng tôi rong chơi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.