Hôm nay,  

Ta vì chúng sanh làm người chỉ đường tối thượng

02/05/202500:00:00(Xem: 661)

lotus_iStock-1982482150 

« Ta vì chúng sanh làm người chỉ đường tối thượng »
Kinh Ưu Bà Di
  
Chúc Thanh xin tri ơn thầy Đạt Ma Huy Bảo
  
Hôm nay gần lễ Phật Đản, chúng ta nghe thầt Đạt Ma Huy Bảo nói chuyện trong khóa tu một ngày, thầy kể vui lắm, về câu chuyện người dẫn đường hay nói rõ hơn là người chỉ đường.
 
Bắt đầu là một cô phật tử, cũng là hình thức người dẫn đường, cô ngoan đạo, có nhiều tín tâm và từ tâm nên hay đi giúp những người vừa mất, họ họp thành một nhóm 7, 8 người, đi độ niệm cho người chết vừa chết, hướng dẫn vong linh cầu nguyện buông bỏ phiền toái thế gian, xin mau sớm gặp đức từ phụ A Di Đà tiếp dẫn…
 
Nhưng phiền nỗi là trên đường về nhà thì mỗi người đi một ngả, cô về xóm vắng một mình và sợ ma. May làm sao, trên bờ ruộng, cô gặp hai ông đi soi ếch, một ông già, một ông trẻ, mỗi ông cầm theo một đèn pin để rọi vô mắt ếch, ếch bị lóa mắt không biết tại sao là bị tóm cổ bỏ vô giỏ, sáng ra bị đem bán cho quán làm đồ nhậu : ếch chiên bơ, ếch sào lăn…
 
Cô bèn nhờ ông già dắt đường cho bớt sợ. Cô tâm sự : cháu sợ ma chú à!
 
Ma à, có gì mà phải sợ ma, mà hình như chú cũng sợ ma, nhất là khi chú còn sống kia!
…………
 
Cô gái té xỉu, sau khi tỉnh dậy, thì cũng phải đi tiếp… rồi lại gặp một ông soi ếch nữa, trẻ hơn. Ông này rọi đèn trên lối cỏ cho cô đi, tỉnh táo lắm! Bất chợt cô lấy lại bình tỉnh tâm sự:
 
Lần sau cháu không dám về tối tối thế này đâu. Vì cháu sợ ma lắm, nên phải nhờ chú…
 
Ờ ờ, tao cũng sợ ma vậy, mà sợ chút chút thôi, bị là tao mới xong 49 ngày, chưa biết đi đâu!
 
Kỳ này cô gái ù té chạy.
Còn hai ông ma thì rủ nhau ra phía trái, quẹo vô đất thánh, họ gặp một đôi trai gái vừa de xe hơi de luxe vô nghĩa địa và tắt đèn. Hai đứa đang tỉ tê tâm sự… hai con ma này lù lù tiến tới, lè lưỡi nhát… hai đứa trong xe hoảng sợ vội tông cửa ra khỏi xe, chạy đi mất dạng…
 
Hai con ma này rủ nhau lấy trộm xe hơi này đi ra bãi trống hóng mát hay là đi tắm biển gần đó. Con ma nhỏ chợt nói con ma lớn, mày đợi tao ít phút tao vô ra liền. Nó chạy vô, xong chạy ra, vác theo một tấm bia mộ còn mới.
 
Oh, mày mang cái của quí đó đi chi cho nặng?
 
À, đây là căn cước phòng thân, đi đâu mà sợ lạc đường thì phải có giấy tờ chớ! Xong chuyện ma, ra chuyện người; thời xa xưa rất cần người chỉ đường, người chỉ đường có thể chỉ đúng, có thể chỉ sai. Hay muốn chỉ sai. Thời nay, thường thường người ta dùng google map hay GPS. Nhưng nhiều khi có người vẫn cần có người chỉ đường. Người cần được chỉ đường  và người chỉ, cả hai đều phải sáng suốt mới tới nơi.
 
Người chỉ đường nhiều khi biết đường đi và cũng có khi họ không biết rõ và chỉ lung tung. Nguy hiểm. Còn người cần được hướng dẫn là người mất phương hướng, không có sự định tâm và bị rối loạn.
 
Giảng tới đây thì thầy phân định rõ ràng:
 
Người chỉ đường ở ngoài đời là người, hay google map hay GPS… nhưng cứ coi chừng, vừa lái xe vừa ngó GPS, coi chừng không thấy xe bên cạnh, đằng trước hay đằng sau đang lao tới là cũng rất nguy hiểm vì tai nạn lo nhìn GPS mà ra. Phải chuẩn bị trước sẵn sàng.
 
Người chỉ đường ở trong đạo còn tối cần và tối thượng hơn gấp nhiều nhiều lần.
 
Vì sao? Vì người cần được chỉ đường trong trường hợp này là người có tâm lý đang suy yếu. Ngoại cảnh và xung quanh sẽ tự dưng lên nhiều tưởng tượng, nhiều đe dọa, nhiều thiện ác, nhiều ma mãnh gây rối… như ma quỷ, tiếng động, sự dọa nạt… ánh sáng… khi tâm lý suy yếu, vọng niệm khởi lên rất nhiều, làm cho người mất phương hướng dễ bị quay cuồng hơn. Người này rất cần sự định tâm, là cần một người chỉ đường đứng đắng đến tối thượng.
 
Từ đây, thầy Huy Bảo nhấn mạnh về người chỉ đường trong đạo nhiều ý nghĩa thiêng liêng hơn.
Thầy muốn nói, khi nhiều tham sân si, nhiều vọng niệm quá, thì mỗi chúng ta đều không an trú được trong chánh niệm, mà bị mất phương hướng… mà trong một vài tôn giáo khác, như thiên chúa giáo gọi là kẻ mất linh hồn.
 
Thầy cũng giảng kỹ, linh giác, ngoài đời gọi là linh hồn, trong đạo phật gọi là linh thức.
 
Linh thức là phần hồn, là phần thiêng liêng nhứt ở mỗi chúng ta.
 
Thầy đơn cử một thí dụ về ngài thiền sư Kim Bích Phong để chúng ta hiểu điểm quan trọng ở linh thức mạnh mẽtiềm ẩn như thế nào.
 
Ngài thiền sư Kim Bích Phong, là một thiền sư có thể nhập định rất sâu, gọi là đại định.
 
Khi ấy tuổi thọ ông còn không nhiều, thì một lần không hiểu vì cớ gì mà quỷ vương sai người lên tìm, tính bắt ngài về địa ngục để hài tội. Quỷ sứ lên đời, tìm bắt ngài, xong, không thấy linh thức của ngài đâu cả, do vậy sẽ không bắt được ngài. Con quỷ bèn tra hỏi thổ thần thổ địa xem coi ngài đang ở đâu? Nhưng đã nói ngài đang ở sâu trong đại định thì không thể bắt được ngài.
 
Kẹt một nỗi con quỷ ấy tìm ra được cái chén ngọc mà ngài Kim Bích Phong yêu quý nó với tất cả tâm tình và linh thức của ngài. Con quỷ ma lanh đụng vào cái  chén ngọc đó và gõ rất nhẹ nhàng: «boong» tự nhiên ngài Kim Bích Phong đang ở sâu trong thiền định chợt hiện ra.
 
Ngài không chịu thua đâu, ngài chợt hiểu, «cả đời tu hành của ta, vì lẽ luyến ái cái chén ngọc này mà hư uổng ư?» Nói xong, ngài kịp dang tay đập vỡ tan tành chén ngọc, phá bỏ luyến ái, và do đó quỷ vương không còn truy bắt được ngài nữa.
 
Chuyện cho thấy, khi ta được an trú, thì quỷ thần trời đất không thấy ta.
 
Khi nội tâm lắng đọng, ta không khởi niệm, không chú ý gì cả, sẽ không thấy gì cả. Có nghĩa là khi ra khỏi tam giới (=là cảnh giới, dục giới, và vô sắc giới) chúng sanh sẽ không còn bị cuốn hút vô một sợ hãi nào. Hay một ràng buộc nào.
 
Cũng tương tự, khi xưa Tôn Ngộ Không bị Ngũ Hoành Sơn đè vì ngài tham vọng nhiều. Nói theo nghĩa thoáng ý, trong chúng ta, ngày nay, cũng vì tham sân si nhiều, chúng ta vẫn bị Ngũ Hoành Sơn đè nén mà không biết đó thôi.
 
Thầy khuyên chúng sanh, hành giả bắt chước, làm theo thiền sư Kim Bích Phong mà can đảm đập tan nát cái chén ngọc yêu quý ấy đi, ta sẽ thoát khỏi nhiều vọng niệm và chui ra khỏi Ngũ Hoành Sơn.
 
Chúng sanh đa phần vì lụy cái tướng mà làm tổn hại cái tâm. Khi vứt bỏ được tham ái, sẽ trở về tâm thanh tịnh, lúc ấy, đó, ta là người chỉ đường của chính ta: ta thấy rõ ràng phải hành xử sao cho đúng.
 
Chúng sanh khác phật ở chỗ chúng sanh tác niệm, rồi lắng đọng rồi lại khởi niệm, chao đảo luôn.
 
Phật thì luôn luôn lắng đọng, an trú và lắng đọng. Khi được an trú trong chánh niệm, chúng sanh sẽ thấy phật, thấy con đường đi đúng nhất, vậy chỉ có phật là người chỉ đường duy nhứt và tối thượng cho mọi chúng sanh. Mọi chúng ta. Mọi phật tử.
 
Mọi chúng sanh được khuyên dậy nương theo phật pháp, giáo pháp để làm chủ nội tâm, đạt tới tri kiến phật để làm người tối thượng.
Giáo pháp của Như Lai từ bao đời nay vẫn hằng mong muốn dậy dỗ, giáo hóa, khai thị để mọi người con phật ngộ nhập  giác tri kiến.
 
Hãy giữ tâm thanh tịnh để tự tìm ra đường đi, nương tựa vào tâm phật; trong mỗi lúc an trú, sẽ định tĩnh tìm ra đường đi đúng hướng cho mình.
 
Chư phật đã dậy cách tìm đường đi và phải tự làm với tinh thần bi trí dũng… không ai làm thế cho ai được. Phật tổ không can dự vào nghiệp lực của một chúng sanh nào, ngài chỉ năng giáo hóa và luôn dậy rằng không ai giúp mình bằng mình, chỉ có tự mỗi chúng sanh tự giúp mình là cách tối thượng nhứt…
 
Khi xưa, ngài Tô Đông Pha có lần hỏi hòa thượng Phật Ấn:
 
Bạch thầy, con thấy tượng phật Quan Thế Âm có cầm xâu chuỗi, ngài cũng niệm phật sao?
Ngài Quan Thế Âm niệm phật Quan Thế Âm sao?
Ngài Phật Ấn dừng đi, quay lại, nhìn Tô Đông Pha và thong thả nói rõ ràng từng tiếng một:
 
Này, ông phải nhớ là cầu người không linh bằng tự cầu mình! Chỉ có tự mình là người giúp mình hiệu quả và linh ứng hơn tất cả. Hãy giúp mình trước, trời phật sẽ giúp sau!
 
Nay nhân mùa phật đản, chúng ta, mọi người con phật, thành tâm bái sám và luôn luôn tự nhắc nhở mình: ngài đản sanh là để giáo hóa, hóa độ chúng sanh, cứu giúp chúng sanh ngộ nhập giác tri kiến…
Từ thiên niên kỷ, ngài luôn luôn là người chỉ đường tối thượng!
 
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Mùa Phật đản 2025
Chúc Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thời buổi nay ra đường đi chợ, đi du lịch, nếu cần mang sách hành lý nặng, người ta kéo đồ bằng cái caddie đi chợ, đi chơi xa kéo valises à roulettes. Khi cần mang theo đồ dùng nhiều hay ít, người ta đều kéo, kéo caddie… kéo tất cả bằng tay và bằng những bánh xe, thấy tiện lợi hơn khi xưa, mang, sách, đội, gánh… tất cả đã đổi thay với thời gian. Còn khi xưa, thật xa xưa, người ta bê, đeo hay gánh. Gánh là tiện lợi khi đó, vì gánh được nhiều đồ, gánh được lợi hơn vì đồ gánh xếp cả hai bên, hai đầu đòn gánh.
Tôi xa phố cổ Hội An đã gần sáu thập niên, nơi chốn nầy trở thành thời quá vãng, không còn nhớ nhiều nhưng kỷ niệm xưa của thuở học sinh đã viết về bạn hữu, thi ca và âm nhạc… Phố cổ Hội An được công nhận là một trong những di sản thế giới UNESCO ngày 4 tháng 12 năm 1999 vì vậy nhà cửa, đường sá… vẫn duy trì nét cổ xưa và việc tu bổ được sự tài trợ phần nào của UNESCO. Ngày 3 tháng 8 vừa qua, thành phố Hội An khánh thành di tích tu bổ nầy sau 19 tháng, khởi công ngày 28/12/2022 với tổng mức đầu tư 20,2 tỷ đồng.
Mùa Hè ở Tây Bắc, tháng 7 hay tháng 8 nóng cùng ngang nhau. Cái nóng vùng Tây Bắc nước Mỹ tương đối không quá nồng nàn như ở Nam Cali hay Houston, nhưng...
Khi xưa, trước 1975, ông bà Đào Quý có một quán ăn khá trang trọng, là món bò bảy món Duyên Quê, tọa lạc ở một góc đường Công Lý, con đường rộng rãi râm mát thênh thang, chạy dài từ trung tâm thành phố Sài Gòn ra tận phi trường Tân Sơn Nhứt… ông bà Quý và bốn con trai sống những tháng ngày thoải mái, tuy là bận rộn việc buôn buôn bán bán… họ tự hào với quán ăn thanh lịch Duyên Quê, nơi đó cũng là gặp gỡ của vô số tao nhân mặc khách, kể cả những nhân vật kín đáo trong chính trường hay trong giới áp phe đồ sộ của Sài Gòn hoa lệ một thời gian dài.
Năm nay một số vùng của đất Mỹ sẽ gặp nạn ve sầu. Nạn này chỉ xảy ra vào mỗi 221 năm. Lần trước là vào năm 1803, thời Tổng thống Thomas Jefferson. Hàng ngàn tỷ ve sầu sẽ làm náo động người dân ở khu vực Đông Nam Hoa Kỳ. Tại sao lại có đại hội ve sầu huy hoàng như vậy, hãy nghe các nhà khoa học giải thích. Ve sầu có hai…trường phái: ve sầu hàng năm và ve sầu định kỳ. Ve sầu hàng năm xuất hiện mỗi kỳ hè có màu xanh và thân hình cồ nô hơn ve sầu định kỳ. Ve sầu định kỳ chỉ xuất hiện ở khu vực Bắc Mỹ, có màu đen, mắt đỏ chia ra làm hai nhóm: nhóm Brood XIX xuất hiện mỗi 13 năm và nhóm Brood XIII có chu kỳ xuất hiện mỗi 17 năm.
Sau đây là câu chuyện ma mà chính nhóm chúng tôi chứng kiến trong một chuyến đi du lịch mùa hè năm 2024 vừa qua.
Khi nghĩ đến từ “nghệ thuật,” quý vị thường nghĩ đến điều gì? Một bức tranh của con trẻ được dán ở tủ lạnh? Một nghệ sĩ mà quý vị cảm những tác phẩm truyền cảm hứng của họ? Hay những gì trừu tượng khó hiểu mới là nghệ thuật? Những thí dụ trên có một điểm chung: nghệ thuật theo những suy nghĩ đó là việc người khác làm, như trẻ em hoặc “những người tài năng đầy mình.”
Bà ba Séc góa chồng từ tuổi 30, cũng may chồng ra đi sớm, bà buồn rầu một khoảng thời gian, rồi bất chợt do sức sống còn lại, bà vùng dậy lo làm ăn buôn bán mà nuôi được ba đứa con… năm 1970, cũng còn dễ xoay sở, bà chỉ có một cửa hàng tạp hóa… hay còn gọi là chạp phô, bà bán thêm củi, hàng đống, hàng thước, hàng tạ, gạo, bà bán từng bao lớn 100 kí, bao nhỏ 20 kí… vậy mà bốn mẹ con sống được, khá ung dung.
Sáng hôm nay Thứ Hai, sửa soạn đi đám tang người bạn học đột ngột ra đi mấy tuần trước. Anh đang tính chuyện qua Canada tháng Sáu nầy, có thêm người bạn học cũ từ Việt Nam cũng sang rồi cùng xuống New York gặp nhau. Nay thì những hẹn hò từ nay khép lại, với biết bao dự tính, mong ước dang dở…nhưng tin rằng một người tốt đẹp như Anh thì chắc thân đang nhẹ nhàng như mây đâu đó. Tuổi anh đã cổ lai hy. Có người bạn khác làm cho tờ báo Việt Nam ở đây, sáng nào cũng đọc cáo phó với phân ưu nên nhận ra mỗi ngày còn hơi thở là một bonus, lúc đó mới năm mươi.
Ở Mỹ ngày lễ Mẹ được quy định vào ngày chủ nhật của tuần lễ thứ hai trong tháng 5. Còn ngày lễ Cha người ta lấy ngày chủ nhật thứ ba trong tháng 6. Cả hai ngày này để vinh danh người Mẹ và người Cha. Lễ Mẹ tháng năm, lễ Cha tháng sáu. Nhân ngày lễ Cha, xin tán chuyện như vầy: Từ ngày được “quy Mã” làm thân tị nạn tôi mới biết ở xứ này có nhiều ngày lễ. Lễ lớn lễ bé đều có, tháng nào cũng có ngày lễ được ghi rõ ràng trên lịch chẳng hạn như tháng giêng có Tết dương lịch, có ngày tưởng niệm mục sư Martin Luther King. Tháng hai có Valentine’ Day, President’ Day. Tháng ba có Saint Patrick’ Day, lễ Easter. Tháng tư có Earth’ Day. Tháng năm sau Ngày Của Mẹ là lễ “Chiến Sĩ Trận Vong” (Memorial’ Day). Tháng sáu có Flag’ Day và Father’ Day.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.