Vết Thương Không Chảy Máu Của Chàng

12/09/202011:16:00(Xem: 4277)

(Gửi Tác Giả Mặt Trận Ở Saigon - Ngô Thế Vinh)


  Chàng đã ra khỏi chiến tranh

  Nhưng chiến tranh không ra khỏi chàng.

  Như con dấu nung

  Đóng vào trái tim chàng

  Chàng cúi xuống ngực mình

  Từ tốn bóc…

  …vết rách thành những tờ rơi 

  Những tờ đầy thương tích


Những ngôi làng trơ trụi bỏ hoang 

Những hố bom B52 cầy nát mặt đất

Không một bóng trẻ

Không một người già 


 Còn gì đau thương

 Còn gì xúc động bằng

Trong hoang vu đổ nát

 Có con người cõng một xác chết trên lưng

Trong gió bão mịt mùng

Trong ngôi chùa Miên hoang phế

 Một người con của Chúa

 Gửi hồn xác của đồng đội mình cho Phật 


 Ôi chiến tranh

 Ôi vết thương thế kỷ

 Chúa Phật có cùng ở đó không?

 Một cuộc chiến không tên

 Một cái chết không nhãn hiệu

 Một người lính, nếu đứng bên này thì ta gọi là giặc bên kia


Con người không còn sợ thú dữ

Nhưng sợ chính đồng loại của mình

Có những điều sống suốt một đời người

Ta không sao hiểu được

Tại sao phải sanh Bắc tử Nam

Để lao vào giết nhau

Ai đặt ra câu phương châm kinh hoàng đó


  Những cái chết khác thường và phi lý

 “Chết vì tiếng cánh vỗ của trực thăng sà trên bãi.”

   Nỗi ám ảnh những năm dài sợ hãi 

  Đó là cái chết lạ giữa chiến trường

 Một cái chết không chảy máu 


 Vết thương dưới con dấu nung trên ngực chàng

  Nếu bóc ra chàng còn nghe thấy được

  Những tiếng hét đến lạc giọng của những người

  bạn Đồng Minh

  những người đã đến Việt Nam và mang về quê hương họ những hình hài

  thương tật và những ác mộng bất tận

  Họ không bao giờ trở lại cuộc sống bình thường

  Chiến tranh vẫn đầy ứ trong những bình thân thể ấy

  như bình nước sóng sánh hoài nhưng không chịu đổ 


  Dưới vết thương đó chàng còn bóc ra được

  những vẩy khô… 

  …như những người bạn đã chọn ở lại

  Họ thản nhiên làm bổn phận của họ bằng cả trái tim

  cho đến lúc bị ruồng bỏ

  Họ săn sóc bất hạnh của người khác và không nhớ là mình cũng bất hạnh. 


    Còn điều gì nữa dưới vết thương này của chàng

    Mỗi ngày chàng mất đi một miếng vẩy khô…

    …Chàng không tìm lại được

    Và chàng đã quên

    Như những người lính đã chết và đã bị bỏ quên


    “Khi những người sống quên người chết, thì người chết ấy, chết đi lần thứ hai. ”


     Thế mà đã có một thời

     Khi từ cõi chết trở về

     Những người lính đáng thương này 

     Phải đối diện với mặt trận thành phố

     Từ rừng rú họ được đưa về thủ đô

      Để bảo vệ trấn an những con người kêu gào chiến tranh

      nhưng chính họ lại đứng bên ngoài cuộc chiến

      Và người lính bỗng dưng biến thành con thú cô đơn

      ngơ ngác giữa Mặt Trận Ở Sài Gòn


    Chao ôi đã bao năm 

    Chàng ở lại

    Chàng tù đầy

    Chàng bỏ đi

    Chàng đứng nhìn dâu bể

    Chàng bóc vẩy trên những vết thương mình

    Còn gì sót lại…

    …Còn gì để cho đi.


   Có trễ không cho một trở về.


  tmt      

 Tháng 9-11-2020


Ý kiến bạn đọc
26/09/202019:16:20
Khách
Hồi đã xa xưa, rất xa xưa, khi chiến tranh Quốc Cộng đang vào thời kỳ ác liệt nhất, người viết cố nâng đỡ tinh thần một người học trò thì cậu ta trả lời:"Thưa thầy, học bao nhiêu thì cũng sẽ lên ngồi bàn thờ..."
Buồn vô cùng tận, muốn chảy nước mắt.
Nhưng nuốt nước mắt vào trong lòng, vì trong giai đoạn đầu của cuộc chiến, người viết cũng khoác áo CHIẾN BINH ngoài mặt trận.
Cũng đã khóc trên đồii cát Quảng Bình, khi kèn thổi lồng lộng bài CHIÊU HỒN TỬ SĨ
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.