Hôm nay,  

Tâm Tình Với ĐB VN Tại Sydney

11/4/200600:00:00(View: 8367)

Tâm Tình Với Đồng Bào Việt Nam Tại Sydney, Úc Châu

Ngồi trên máy bay trở lại Cali, tôi cứ nhớ đến những kỷ niệm tại Sydney. Tôi nhớ những chuyến đi thăm các thắng cảnh và thành phố do anh Dũng và anh Hiền hướng dẫn. Tôi nhớ các kỷ niệm tại bờ biển Pearl Beach qua 3 khóa Nhập Thất 3 ngày. Khóa sau tăng gấp đôi khóa trước mà vẫn chưa giải quyết hết nhu cầu. Nhiều đồng bào trách phiền vì muốn tham dự mà không được. Nhưng tôi vẫn phải lên máy bay theo dự tính, sau gần 1 tháng ở Sydney. Tôi phải về vì còn nhiều việc phải làm. Hẹn sẽ trở lại Sydney và có thể đi nhiều nơi khác ở Uc. Nhân tiện tôi tìm đứa cháu gái đã từng giúp đỡ tôi lúc tôi còn ở Viêt Nam…

Điều ghi đậm nét nhứt là buổi tiễn đưa tôi tại phi trường.Trên 10 thân hữu có mặt rất sớm. Nếu không xin hạn chế thì số người đưa tiễn còn nhiều hơn nữa. Trước giờ chia tay, nhiều tấm hình được chụp vội vàng để kỷ niệm lần tiễn đưa nhiều lưu luyến này. Chúng tôi đã bắt tay nhau, ôm nhau vào lòng để bày tỏ sự lưu luyến và tình thân mến, không muốn rời xa. Thật tình, chưa có lần nào, tôi được đón tiếp và tiễn đưa đầy tình thương yêu và lưu luyến như vậy.

Gần 80 đồng bào Việt Nam đã trải qua 3 ngày Nhập Thất và được dặn dò nhiều điều để đẩy lùi bịnh tật, để bảo tồn sức khỏe, để sống thọ, sống hạnh phúc và ra đi an lành. Nhưng 80 người là một thiểu số. Còn nhiều người cần đến Tiên Thiên Khí Công (TTKC) vì còn thật nhiều đồng bào đang bịnh tật do nếp sống phương Tây, do môi trường ô nhiễm nặng, do khói xăng, khói thuốc lá. Chính vì nghĩ đến những thân hữu, đến đồng bào đang bịnh khổ mà tôi  tự thấy phải viết những lời tâm tình này ngay trên máy bay.

Rất mong những lời tâm huyết này được đồng bào ở đây và các nơi khác đọc để thực hành. Đây là những điều cần làm, những điều hữu ích phải thực hiện ngay để có sức khỏe, tuổi thọ và hạnh phúc. Tôi càng nhân thấy những dặn dò này là cần thiết hơn nữa khi đến Sydney chưa đầy 1 tháng mà tôi phải bị ô nhiễm khói thuốc lá dây dưa đến gần 1 tuần. Trên 31 năm sống ở VN, ở Mỹ, tôi chưa bao giờ bị ho khan dây dưa lâu đến 3 ngày như thế mặc dù tôi đoạn thực ngay khi có dấu hiệu bị ô nhiễm. Và sau đây là những điều tôi cảm nhận được tại Sydney và tại Canberra (dù chỉ ở Canberra có 2 ngày). Mong đồng bào mình đặc biệt quan tâm.

1.Vấn đề thực phẩm tại Sydney và Canberra

Vì không có điều kiện nấu ăn như ở Cali, tôi phải đi ăn ở các nhà hàng. Tại Sydney và Canberra, phần lớn các loại thực phẩm đều giống ở Cali, Mỹ. Thực phẩm ở thị trường và ở nhà hàng đều chứa nhiều hóa chất. Chỉ cần 1 giờ sau 1 bữa ăn tại nhà hàng, tôi đã cảm nhận được ngay các phản ứng của cơ thể. Chính những thực phẩm này đã đưa đến bịnh mập phì và từ bịnh mập phì phát sinh nhiều loại bịnh tật bất trị khác. Và để chế ngự tạm thời các căn bịnh này, chúng ta lại xử dụng các loại thuốc chứa đầy hóa chất. Vì vậy, bịnh càng lúc càng trầm trọng hơn ảnh hưởng lên toàn diện thể chất và tinh thần. Rồi cuối cùng ta lại nhờ đến giải phẫu, hóa trị hay xạ trị…Nhiều người đã chết non một cách oan uổng do những sai lầm này.

Các loại thực phẩm này đã tác động lên cơ thể tôi, làm yếu sức đề kháng, nên  không hóa giải được khói thuốc lá. Tôi trở thành second smoker còn nguy hại hơn người hút. Điều quan trọng là tôi đã không dùng bất cứ loại thuốc hóa chất nào để giải quyết vấn đề mà chỉ lọc rửa phổi bằng ngưng ăn và tránh ăn các thực phẩm nhiễm độc.

Muốn tránh mập phì cùng các bịnh theo sau để bảo toàn sức khỏe, không có cách nào khác là phải giảm thiểu các loại thực phẩm độc hại, phải biết tiết thực và đoạn thực, tẩy rửa cơ thể bằng nhịn ăn và ăn uống quân bình âm dương. Các vấn đề này đã được dặn dò trong sách. Mong đồng bào đọc kỹ các sách này để nhận được một nghệ thuật sống khỏe mạnh, trường thọ, hạnh phúc và ra đi an lành.

2. Vấn đề thời tiết thay đổi bất thường.

Không biết các nơi khác như thế nào. Riêng Sydney và Canberra thời tiết thay đổi rất bất thường. Nóng và lạnh cách biệt rất xa lại thay đổi bất thường làm cho cơ thể phải thích ứng thường xuyên. Chính sự thích ứng này đã khiến cho cơ thể phải dự trữ nhiều mỡ, khiến chúng ta phải cung cấp nhiều  mỡ, đạm, đường để cơ thể dự trữ hầu thích ứng với thời tiết. Và đây là nguyên nhân căn bản nảy sinh bịnh mập phì tỷ lệ càng lúc càng cao tại nhiều nơi trên thế giới.

Phải hết sức thận trọng, điều hòa nhiệt độ khi ở trong nhà và nhứt là giữ ấm cơ thể khi đi ra ngoài. Tôi đã chủ quan và không có điều kiện giữ ấm cơ thể vì ở nhiều nơi thiếu tiện nghi, không có máy sưởi, nên hậu quả là phổi bị nhiễm lạnh cũng làm hạn chế sức đề kháng.

3. Vấn đề môi trường

Điều lạ lùng là người Việt chúng ta ở Sydney và Canberra hút thuốc nhiều quá. Hút thuốc ngay trong phòng làm việc. Hút ở bất cứ đâu. Phần lớn phòng ngủ từ tư gia, cơ quan đến motel đều nặc nồng mùi khói thuốc! Đây là nguyên nhân lớn góp phần với thời tiết thay đổi bất thường, ăn uống thực phẩm độc làm cho nhiều người bị bịnh về tim và phổi mà hình như chúng ta chưa quan tâm đúng mức. Lao phổi và ung thư không sao tránh được. Tôi đã chịu đựng mùi thuốc lá gần hết thời gian sống tại Sydney và Canberra. Thật là một cực hình hay đây là cái giá phải trả cho những ai dám lao vào con đường làm giảm bịnh khổ của chúng sinh"

Còn bên ngoài thì xe cộ đông đúc, nạn kẹt xe không thua gì Cali. Đây cũng là nguyên nhân làm cho môi trường bị ô nhiễm trầm trọng. Ơ trong nhà thở khói thuốc. Ra đường thở khói xe. Thử hỏi làm sao tránh được bịnh tật" Nhớ làm sạch không khí trong nhà, đừng cho khói thuốc. Nhớ mở cửa để không khí sạch đi vào và khi nào có thời giờ cũng nên chở nhau ra biển hay vào công viên để đưa không khí trong sạch vào sâu trong buồng phổi hay vào đầy vùng đơn điền.

Chúng ta đang sống trong các nước tự do, đời sống vật chất cao hơn đa số đồng bào trong nước. Nhưng nếu không biết cách phòng bịnh, không biết cách sống thì sức khỏe sẽ suy yếu, bịnh tật sẽ phát sinh. Mà cơ thể bịnh tật, tinh thần căng thẳng bịnh hoạn thì tự do hay tiền của, vật chất đâu có bù đắp được"

Tôi muốn chia xẻ những nhận định này với đồng bào VN ở Sydney, Canberra, Melbourne đã có cơ duyên gặp nhau, tâm tình cùng nhau, khuyên bảo nhau về vấn đề bịnh tật, sức khỏe, tuổi thọ, hạnh phúc tại các lớp Nhập Thất nơi bờ biển Pearl Beach, nhứt là với các bạn tiễn đưa tôi ra phi trường Sydney vào sáng này 28.10.06. Nhân đây tôi cũng xin chuyển đạt lời dặn dò của Thầy Thiên Trúc Đảo đến đồng bào Việt Nam Uc Châu khi tôi chuẩn bị lên đường trở về Mỹ bằng mặc khải như sau: "Nhiều đồng bào Việt Nam ở Uc Châu nhân hậu, hiền lương nên luôn luôn được cứu độ các khổ nạn. Muốn cho thân tâm an lạc phải cầu nguyện Đức Quan Thế Am Bồ Tát hay Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Cũng có thể tập Tiên Thiên Khí Công, Nhập Thất và cầu xin được hộ trì."

Tôi tin rằng đồng bào Việt Nam tại Uc Châu sẽ thể nghiệm nơi bản thân mình nhiều lợi ích do TTKC đem đến.  Lợi ích này tôi cũng sẽ đem đến cho đồng bào mình ở Châu Au và các nợi khác. Hạnh nguyện đi Châu Âu  đã bắt được nhịp cầu nhờ 2 thân hữu ở Sydney. Kính chúc đồng bào VN ở Uc Châu dồi dào sức khỏe, có tuổi thọ cao, luôn luôn an vui hạnh phúc và ra đi an lành. Phần tôi nay đã bình phục hoàn toàn sau một tuần đoạn thực.

Cần trao đổi thêm, nhứt là cần biết phương pháp: "Trị Bịnh Tự Nhiên Không Dùng Thuốc, Không Giải Phẫu, Không Hóa Trị, Không Xạ Trị, Tái Tạo Sức Khỏe Để Sống Hạnh Phúc, Ra Đi An Lành" của Tiên Thiên Khí Công xin quý vị gọi cho chúng tôi :

Hoa Kỳ: GS. Phạm văn Chính:  Tel: 714.891-5963  cell: 714.902-3544.

Email: [email protected],  Website: www.tienthienkhicong.org

Uc Châu: Tuấn Nguyễn  Phone: cell: 0418 279990, home: 0297866455

Canada:    Trần  Hùng: 403.829.1914 

Việt Nam: GS. Nguyễn Văn Sang: 08.8432943

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Với chế độ độc đảng toàn trị hiện hành, với bộ máy tam trùng hiện tại, với văn hoá tham nhũng hiện nay, và với chủ trương cấm tự do báo chí cố hữu … thì chuyện sống được bằng lương mãi mãi chỉ là một kỳ vọng xa vời. Vô phương thực hiện!
Hội nghị Paris là một quá trình đàm phán giữa Hoa Kỳ và Bắc Việt kể từ ngày 13 tháng 5 năm 1968, sau ngày 25 tháng 1 năm 1969 có thêm Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam (MTGPMN) tham gia. Ngoài 202 phiên họp chính thức của bốn bên, còn có thêm 24 cuộc mật đàm khác giữa Henry Kissinger và Lê Đức Thọ, Xuân Thủy. Cuối cùng, hội nghị kết thúc sau bốn năm chín tháng và bốn bên chính thức ký kết Hiệp định Paris để chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình ở Việt Nam vào ngày 27 tháng 1 năm 1973.
Ngày 30 tháng Tư năm 1975 khép lại trang sử Việt của hai lực lượng dân tộc đối đầu nhau trong thế tương tranh quốc tế giữa tư bản và cộng sản. Thế tương tranh này kéo dài từ tranh chấp giữa hai triết thuyết xuất phát từ phương Tây – Duy Tâm và Duy Vật, đã làm nước ta tan nát. Việt Nam trở thành lò lửa kinh hoàng, anh em một bọc chém giết nhau trong thế cuộc đảo điên cạnh tranh quốc tế.
Galang là tên một đảo nhỏ thuộc tỉnh Riau của Indonesia đã được chính phủ nước này cho Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp quốc sử dụng trong nhiều năm để người tị nạn Đông Dương tạm trú, trong khi chờ đợi được định cư ở một nước thứ ba. Trong vòng 17 năm, kể từ khi mở ra năm 1979 cho đến lúc đóng cửa vào năm 1996, Galang đã là nơi dừng chân của hơn 200 nghìn người tị nạn, hầu hết là thuyền nhân vượt biển từ Việt Nam và một số người Cam Bốt.
Hình ảnh thay cho ngàn lời nói, ghi nhận rõ "sự hấp hối" của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, ghi lại cảnh hỗn loạn, sự hoảng hốt, nỗi lo sợ của dân chúng lũ lượt rời nơi đang sinh sống, đã bỏ nhà cửa trốn chạy trước khi VC tràn vào thành phố
Chúng ta liệu có thể đóng vai trò giúp đỡ những người nhập cư và tị nạn trong tương lai như là người Mỹ đã từng làm cho chúng ta không? Theo lời của Emma Lazarus, liệu chúng ta có nâng “... ngọn đèn bên cạnh cánh cửa vàng” cho “... kẻ bão táp, người vô gia cư ... người mệt mỏi, người nghèo khổ” không? Đối với chúng tôi, trong ngày 30 tháng 4 này, không có câu hỏi nào có ý nghĩa và tính quan trọng hơn câu hỏi này.
Khách đến Việt Nam ngày nay thấy nhiều nhà cao cửa rộng, xe chạy chật đường hơn xưa. Nhưng đa số người Việt Nam có vẻ không có cái nhu cầu dân chủ của người Myanmar hay người Hồng Kông. Hay là họ có, nhưng 20 năm chiến tranh đã làm họ mệt mỏi, xuôi xị chấp nhận chút đầy đủ vật chất, nhắm mắt với tương lai? Và Đảng Cộng sản Việt Nam có thể hy vọng người Việt sẽ ngoan ngoãn như người dân Bắc Hàn, không cần dự phần tự quyết cho tương lai của mình và con cháu mình?
Ngày 30/4 năm thứ 46 sau 1975 đặt ra câu hỏi: Còn bao nhiêu năm nữa thì người Việt Nam ở hai đầu chiến tuyến trong chiến tranh mới “hòa giải, hòa hợp” được với nhau để thành “Một Người Việt Nam”? Hỏi chơi vậy thôi chứ cứ như tình hình bây giờ thì còn mút mùa lệ thủy. Nhưng tại sao?
30 tháng Tư. Đó là ngày nhắc nhở chúng ta cần có dự tính cho tương lai. Vào năm 1975, ai có thể ngờ rằng sẽ có gần 2 triệu người Việt tại Hoa Kỳ nuôi dưỡng cuộc sống có ý nghĩa và đóng góp một cách đáng kể cho xã hội? Ai ngờ được rằng hiện đã có thế hệ người Mỹ gốc Việt thứ ba, thứ tư?
Tổng thống Joe Biden như một người thuyền trưởng, nắm con thuyền quốc gia giữa cơn bão dữ. Chỉ trong cơn sóng lớn mới thấy được khả năng người lèo lái. Những thách thức vẫn còn trước mặt, nhưng con thuyền quốc gia hứa hẹn sẽ đến được chân trời rộng mở. Sự lãnh đạo và phục vụ thầm lặng, bền đỗ cho quốc gia và người dân của tổng thống Joe Biden đã được chứng minh bằng kết quả hiển hiện trong 100 ngày vừa qua.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.