Hôm nay,  

Nền Văn Hóa Nhậu?

29/08/201200:00:00(Xem: 9889)
Bạn thân,
Bạn có bao giờ nghĩ rằng chúng ta là những người ưa nhậu? Vậy mà dưới mắt nhiều người ngoại quốc, hình ảnh đàn ông Việt Nam ưa nhậu lại là ấn tượng khó quên của họ.

Hẳn nhiên là không hoàn toàn đúng, vì không phải đàn ông Việt nào cũng ưa nhậu, như người ngoại quốc khi tới Việt Nam ngó quanh quất các hàng quán, vỉa hè... là thấy ngay dân nhậu ngồi ngày đêm sáng tối. Làm sao bây giờ? Đó là những hình ảnh thấy được.

Một đất nước mà dân chúng ưa nhậu tất nhiên không thể khá nổi. Nơi đây, tớ muốn nói, uống rượu là chuyện thường, nhưng miệt mài hàng quán để nhậu nhẹt hoài là hỏng.

Tác giả Linh Tâm trên báo Lao Động đã dùng một hình tượng văn học để gọi dân nhậu ngay trên tựa đề, “Cái thùng biết nói tiếng Việt!”

Tác giả ghi lại nhận xét từ nhiều người bạn ngoại quốc, đáng để suy gẫm:

“Hỏi mấy người bạn nước ngoài có dịp công tác tại Việt Nam về ấn tượng người Việt, họ có chung một nhận xét: Phụ nữ đẹp như trúc, còn đàn ông thì thân hình hệt như loài hà mã. Hầu như lúc nào họ cũng có thể nhai và uống. Hiển nhiên chẳng phải nhai cỏ và uống nước.

“Xét về mặt khoa học cũng hay đấy chứ, cơ thể chẳng bao giờ lo bị thiếu nước” - mấy người bạn khôi hài. Họ mô tả, mỗi buổi chiều, trong khắp quán xá và tràn lan ra các vỉa hè phố phường, đâu đâu cũng thấy dàn dạt toàn đàn ông là đàn ông, họ ngồi cạnh những đống chai mất nắp. Trong tay mỗi người khư khư một chiếc cốc vại…(...)


Henry (người Pháp) - sau một năm định cư ở Bà Rịa - Vũng Tàu - cũng bày tỏ, cho đến giờ anh vẫn chưa hiểu rõ lý do tại sao đàn ông Việt lại thích "ngồi đồng" nơi này, nơi kia hơn là về tổ ấm. "Tôi đã hỏi thì nhiều người bảo, ở Việt Nam đó là chuyện bình thường. Trong khi phụ nữ có nhiệm vụ lo cho gia đình, con cái thì người chồng chỉ lo kiếm tiền. Nhiều ông còn viện cớ đi nhậu để xã giao làm ăn, đến đêm mới về, vợ mà hỏi thì bị chửi, thậm chí còn bị đánh" - Henry tròn mắt, nhún vai...(...)

Thế mới hay, có nhiều điều của chính ta, người trong cuộc lại không bao giờ để ý hoặc tự nhìn lại mình, trong khi người ngoài cuộc có những phát hiện và nhìn nhận thấu đáo đến bất ngờ. Vậy thì, hỡi các đấng mày râu khả kính - trong mắt người nước ngoài, các "ngài" hệt như những cái thùng bia biết nói tiếng Việt vậy. Nếu đây là hình tượng đích thực của người đàn ông Việt trong thế kỷ văn minh này thì quả thật, " vô phước" cho cây cỏ nước nhà!”

Thế đấy, thế đấy... Thùng bia biết nói tiếng Việt. Không lẽ trên đời này không còn gì để làm ngoàì nhậu?

Hay là, phải làm sao cho tất cả quý bà Việt Nam trở thành các sư tử Hà Đông hung dữ, may ra quý ông mới sợ mà giảm nhậu. Thế nên, quý bà hiền quá cũng làm hại chuyện nhà, làm hư chuyện nước.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Văn bằng đại học trên nguyên tắc sẽ mở ra nhiều cánh cửa thành công, vì nó không chỉ làm cho người giữ văn bằng niềm tự hào vì đứng biệt lập với đám đông đa số, nhưng cũng chứng tỏ một tri thức cần thiết cho một số việc chuyên môn.
Đó là một chữ lạ, “truyện ngôn tình.” Thực ra, thể văn chương này không lạ. Nhưng lạ chỉ là, khi thể truyện này tạo thành một niềm say mê cho tuổi trẻ Việt Nam một cách bất thường. Chúng ta có thể thắc mắc: tại sao tuổi trẻ quay đầu với xã hội, và để rồi vùi đầu vào trang sách truyện ngôn tình?
Có những chuyện không thể cứ để xảy ra hoài. Bởi vì, người xưa nói, như chim thoát chết sau khi bị tên bắn, từ đó về sau hễ gặp cành cong là nghĩ tới cung. Người tất nhiên cũng có những nỗi quan tâm tương tự.
Công ty nào cũng thế, luôn luôn đòi hỏi người lao động phải có khả năng hoàn tất công việc được giao phó. Nghĩa là, đúng nghề, đúng việc.
Cuộc đời luôn luôn đổi dời. Không có gì bất biến, trường cửu. Tuổi thanh xuân của chúng ta rồi già, rồi suy yếu. Những ngôi làng tại Việt Nam cũng thế, những nét truyền thống mờ nhạt dần. Tất nhiên là, đổi mới phaỉ có tốt và cả xấu, ai cũng biết.
Một thời chúng ta nhìn các thầy giáo, cô giáo như những vị thần linh... nhưng bây giờ thì không như thế nữa.
Một thời, chúng ta từng ngồi đọc sách ở các thư viện Sài Gòn. Nơi đó, thời đó, chữ nghĩa còn là cái gì rất mực thiêng liêng.
Hãy hình dung rằng, khi các em bé tiểu học đọc sử, nhìn hình Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Nữ Tướng Bùi Thị Xuân... cỡi voi, chỉ huy quân binh ra chiến trường... và rồi sẽ hỏi, xem con thú gì khổng lồ lạ kỳ, đang sử dụng thay cho ngựa chiến...
Có những điều như dường bất khả vẫn xảy ra trong đời naỳ. Không, chúng ta không bàn chuyện phép lạ, hay bất kỳ những gì siêu nhiên nơi đây. Chỉ bàn về cõi người của mình thôi.
Chúng ta đang sống trong một thời lắm bệnh, và do vậy để chữa lắm bệnh tất phải có thuốc đa dụng, đa năng... Làm sao tìm ra phương thuốc đa dụng,đa năng?
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.