Hôm nay,  

Gia Đình Văn Hóa

03/04/201300:00:00(Xem: 5482)
Sao lại quá nhiều gia đình văn hóa, trong khi xã hội vẫn nhiễu nhương thế này? Đó là lời than phiền của rất nhiều người, mà bạn có thể nghe được gần như ở mọi góc phố.

Gia đình Văn hóa là danh hiệu mà nhà nước dùng để tôn vinh, dựa theo hơn hai mươi tiêu chuẩn, các gia đình gọi là có văn hóa. Và danh hiệu tôn vinh này đã cấp tràn lan.

Thí dụ, Báo Bắc Ninh hôm 27-3-2013 kể về huyện Tiên Du ở tỉnh Bắc Ninh:

“Năm 2012, Tiên Du có 30.609/33.309 hộ đăng ký đạt GĐVH (đạt 91.8%);...”

Nghĩa là gần 92%. Tưởng bảnh, hóa ra còn thua xa nhiều nơi. Thí dụ như một nơi ở thị trấn Long Thành, danh hiệu Gia Đình Văn Hóa tới gần 99%.

Báo Đồng Nai hôm 10-3-2013 kể:

“Khu phố Phước Thuận, thị trấn Long Thành (huyện Long Thành) được công nhận khu phố văn hóa vào năm 2003. Qua 10 năm thực hiện phong trào “Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hóa ở khu dân cư,” đời sống văn hóa ở khu phố Phước Thuận không ngừng được cải thiện và đã đạt được nhiều kết quả tích cực.

Khu phố Phước Thuận có 665 hộ với 3.212 nhân khẩu. Hiện khu phố có 30% hộ khá giàu, 69% hộ có mức sống trung bình và chỉ có 5 hộ nghèo (giảm 75 hộ nghèo so với năm 2003); 657 hộ gia đình được công nhận gia đình văn hóa (chiếm 98,79%, tăng 3% so với năm 2003)...”(ngưng trích)

Tới 98,79% gia đình văn hóa? Thế thì, thành phần vô văn hóa chẳng thể nào len chân nổi.

Như thế cũng ngang ngửa với thị trấn Sông Cầu.

Báo Phú Yên hôm 31-3-2013 kể: “TX Sông Cầu: 98% gia đình đạt danh hiệu Gia đình văn hóa...”

Trong khi đó, nhà văn Lê Việt trên báo Đất Việt có bài viết tựa đề “Bói không ra "gia đình không văn hóa" sao vẫn ác,dữ?” trong đó kể rằng:

“ Hiện nay, có thực tế để tìm gia đình không phải Gia đình văn hóa còn khó hơn tìm Gia đình văn hóa, nhưng những vụ việc gia đình đánh chửi nhau, côn đồ hành hung cả nhà… vẫn thường xuyên xảy ra...

... hằng năm, hầu hết các địa phương đều báo cáo thành tích rất cao, con số trên 90% hộ gia đình trên địa bàn đạt danh hiệu Gia đình văn hóa đã trở nên phổ biến, xuất hiện thường xuyên trong các báo cáo hằng năm, với con số đó việc kiếm một gia đình không được công nhận Gia đình văn hóa trở nên khó khăn hơn...

Nói tới các vụ việc đánh, chửi nhau, phải kể tới phường Kim Mã, quận Ba Đình, Hà Nội. Vì thời gian hơn nửa năm qua trên địa bàn phường này xảy ra hai vụ việc được cho là nghiêm trọng, rất đáng chú ý. Đầu tiên, ngày 7/9/2012, ông N.V.N (87 tuổi) vừa đi viện về bị các con cho nằm hè phố trước nhà số 11 Núi Trúc hơn nửa ngày.

Vụ thứ hai xảy ra ngày 27/1/2013, nhóm côn đồ hơn chục đối tượng đã lao thẳng vào nhà bà Nguyễn Thị Phúc (48 tuổi, số 8 ngõ 251, đường Kim Mã) hành hung cả nhà, trong đó có hai bà cụ trên 80 tuổi cũng bị đánh bầm dập, thâm tím người...”(ngưng trích)

Hành hung không-tự-vệ là phi văn hóa, đúng vậy. Như thế, các đồn công an cần phải treo biển “phi văn hóa,” vì rất nhiều người bị lôi vào là trở ra hoặc bầm dập vì tra tấn, hoặc chỉ là xác chết đưa đi chôn.

Hay như trường hợp ở Hài Phòng, công an bao vây để cướp đất gia đình anh Đoàn Văn Vươn cũng là phi văn hóa vậy, trong khi lẽ ra các quan chức đón nhận để xét lại đơn khiếu kiện của anh là hay biết mấy.

Sao lại chưa treo biển phi-văn-hóa ở các đồn công an nhỉ, như thế sẽ khuyến khích các anh nhẹ tay hơn với đồng bào chứ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phá rừng như dường là chuyện muôn đời dễ kiếm tiền của các quan chức kiểm lâm và địa phương. Vấn đề khó không phải là phá rừng, mà khó chỉ là làm sao cứu rừng. Nghĩa là các quan chư!c không lạm dụng quyền lực, đồng thời cần có cơ chế giám sát. Còn không, thì phaỉ dạy cho mọi người biết yêu thương rừng.
Có phải là ảo giác, và tin đồn về ảo giác, mỗi khi có chuyện huyền bí? Việt Nam có rất nhiều nghi án cổ sử, như mộng, như thực. Thí dụ, mới đây, báo Lao Động kể về chuyện "hồn ma cung nữ đòi nợ" ở Yên Tử. Có thật không? Tại sao lại xảy ra ở Yên Tử? Hay chỉ là huyền thoại dân gian? Đặc biệt, khi chuyện gắn liền với một địa danh là Suối Giải Oan.
Kayla bị cảm, phải nghỉ học ở nhà. Mẹ em năn nỉ nhờ tôi giữ dùm Kayla, vì chị không thể nghỉ làm hôm nay. Tôi nnận lời vì hôm nay tôi cũng rảnh.
Lỗi chính tả là chuyện muôn đời, muốn thoát ra là phải học -- không chỉ là cần học nghiêm túc, mà cần phải tự xem việc tránh lỗi chính tả cũng y hệt như tu sĩ trong ngôi đền thờ ngôn ngữ và văn học. Lỗi văn học là một cấp cao hơn. Vì chính tả có khi là do phát âm sai, vì ảnh hưởng địa phương trong giọng nói, nhưng lỗi văn học khó dò hơn, vì đòi hỏi trình độ học cao hơn để dò lỗi...
Khi ngân sách các quan chức thiếu tiền, sẽ nghĩ ra đủ cách để moi tiền dân. Mới nhất, Hà Nội bày trò chận xe theo chỉ tiêu để phạt, mỗi phường phải kiếm cớ phạt người đi xe qua lại làm sao cho đủ ít nhất 50 triệu đồng mỗi tháng.
Trang Bauxite VN vừa phổ biến một “Tiếng kêu cứu từ Buôn Triết, xã Dur KMăl - Krong Ana, Đắc Lắc,” từ một người nông dân lương thiện bị quan chức cướp đất mà anh đã khai phá.
Thuốc giả trước giờ đã được cảnh báo từ lâu rồi. Câu hỏi nơi đây là, vắc xin có vướng nhầm thuốc giả không? Và các viên chức có bị nhầm bởi thuốc giả hay không, khi trình độ làm thuốc giả, thuốc dỏm ngày càng tinh vi?
Đó là chuyện công an. Chuyện dài công an. Kể hoài không hết. Chuyện nào cũng đầy nước mắt.
Thời xưa thật xưa, cụ Khổng Tử nói rằng đối với chuyện quỷ thần thì nên cung kính mà tránh xa, gọi là kính nhi viễn chi. Không phải vì cụ Khổng bài bác gì ai (thời hơn hai ngàn năm trước, khi đó chuyện thần thánh vẫn còn gần với con người lắm, có lẽ), nhưng vì cụ muốn cho xã hội hòa hài, vì nếu chuyên tâm vào chuyện tâm linh, xã hội cơ nguy hỗn loạn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.