Hôm nay,  

Gia Đình Văn Hóa

03/04/201300:00:00(Xem: 5479)
Sao lại quá nhiều gia đình văn hóa, trong khi xã hội vẫn nhiễu nhương thế này? Đó là lời than phiền của rất nhiều người, mà bạn có thể nghe được gần như ở mọi góc phố.

Gia đình Văn hóa là danh hiệu mà nhà nước dùng để tôn vinh, dựa theo hơn hai mươi tiêu chuẩn, các gia đình gọi là có văn hóa. Và danh hiệu tôn vinh này đã cấp tràn lan.

Thí dụ, Báo Bắc Ninh hôm 27-3-2013 kể về huyện Tiên Du ở tỉnh Bắc Ninh:

“Năm 2012, Tiên Du có 30.609/33.309 hộ đăng ký đạt GĐVH (đạt 91.8%);...”

Nghĩa là gần 92%. Tưởng bảnh, hóa ra còn thua xa nhiều nơi. Thí dụ như một nơi ở thị trấn Long Thành, danh hiệu Gia Đình Văn Hóa tới gần 99%.

Báo Đồng Nai hôm 10-3-2013 kể:

“Khu phố Phước Thuận, thị trấn Long Thành (huyện Long Thành) được công nhận khu phố văn hóa vào năm 2003. Qua 10 năm thực hiện phong trào “Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hóa ở khu dân cư,” đời sống văn hóa ở khu phố Phước Thuận không ngừng được cải thiện và đã đạt được nhiều kết quả tích cực.

Khu phố Phước Thuận có 665 hộ với 3.212 nhân khẩu. Hiện khu phố có 30% hộ khá giàu, 69% hộ có mức sống trung bình và chỉ có 5 hộ nghèo (giảm 75 hộ nghèo so với năm 2003); 657 hộ gia đình được công nhận gia đình văn hóa (chiếm 98,79%, tăng 3% so với năm 2003)...”(ngưng trích)

Tới 98,79% gia đình văn hóa? Thế thì, thành phần vô văn hóa chẳng thể nào len chân nổi.

Như thế cũng ngang ngửa với thị trấn Sông Cầu.

Báo Phú Yên hôm 31-3-2013 kể: “TX Sông Cầu: 98% gia đình đạt danh hiệu Gia đình văn hóa...”

Trong khi đó, nhà văn Lê Việt trên báo Đất Việt có bài viết tựa đề “Bói không ra "gia đình không văn hóa" sao vẫn ác,dữ?” trong đó kể rằng:

“ Hiện nay, có thực tế để tìm gia đình không phải Gia đình văn hóa còn khó hơn tìm Gia đình văn hóa, nhưng những vụ việc gia đình đánh chửi nhau, côn đồ hành hung cả nhà… vẫn thường xuyên xảy ra...

... hằng năm, hầu hết các địa phương đều báo cáo thành tích rất cao, con số trên 90% hộ gia đình trên địa bàn đạt danh hiệu Gia đình văn hóa đã trở nên phổ biến, xuất hiện thường xuyên trong các báo cáo hằng năm, với con số đó việc kiếm một gia đình không được công nhận Gia đình văn hóa trở nên khó khăn hơn...

Nói tới các vụ việc đánh, chửi nhau, phải kể tới phường Kim Mã, quận Ba Đình, Hà Nội. Vì thời gian hơn nửa năm qua trên địa bàn phường này xảy ra hai vụ việc được cho là nghiêm trọng, rất đáng chú ý. Đầu tiên, ngày 7/9/2012, ông N.V.N (87 tuổi) vừa đi viện về bị các con cho nằm hè phố trước nhà số 11 Núi Trúc hơn nửa ngày.

Vụ thứ hai xảy ra ngày 27/1/2013, nhóm côn đồ hơn chục đối tượng đã lao thẳng vào nhà bà Nguyễn Thị Phúc (48 tuổi, số 8 ngõ 251, đường Kim Mã) hành hung cả nhà, trong đó có hai bà cụ trên 80 tuổi cũng bị đánh bầm dập, thâm tím người...”(ngưng trích)

Hành hung không-tự-vệ là phi văn hóa, đúng vậy. Như thế, các đồn công an cần phải treo biển “phi văn hóa,” vì rất nhiều người bị lôi vào là trở ra hoặc bầm dập vì tra tấn, hoặc chỉ là xác chết đưa đi chôn.

Hay như trường hợp ở Hài Phòng, công an bao vây để cướp đất gia đình anh Đoàn Văn Vươn cũng là phi văn hóa vậy, trong khi lẽ ra các quan chức đón nhận để xét lại đơn khiếu kiện của anh là hay biết mấy.

Sao lại chưa treo biển phi-văn-hóa ở các đồn công an nhỉ, như thế sẽ khuyến khích các anh nhẹ tay hơn với đồng bào chứ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện gì mà để nửa đêm truyền hịch? Tất nhiên là bí mật quốc gia, nghĩa là quốc sự... mới kỳ bí như thế.
Một trong những nhà văn thơ mộng nhất của Việt Nam vừa ra đi.
Nhớ một thời xưa, khi mình còn ở tuổi thật là thơ ấu, đôi khi gặp ở bến xe lửa, bến xe đòi, những nghệ nhân ôm đàn hát giọng rất là Bắc Kỳ... và ông già mới nói đó là hát xẩm.
Một trong những nan đề lớn của Việt Nam hiện nay là hoang phí chất xám. Không chỉ là hiện tượng nhiều sinh viên tốt nghiệp cử nhân thất nghiệp, mà ngay cả các công trình nghiên cứu ở cấp quốc gia rồi cũng nhét ở xó tủ.
Người xưa gọi chữa được bệnh nan y như ung thư chỉ có phép thần. Gọi một cách ví von các trường hợp ung thư hết bệnh, ông bà mình gọi là “Trời cứu.”
Thời xưa, ông bà mình gọi thầy thuốc là “lương y như từ mẫu.” Nghĩa là vị y sĩ giỏi cũng y hệt như mẹ hiền. Nghĩa là thầy thuốc tử tế thì thương bệnh nhân như con ruột.
Ông bà mình thường nói, “Ngu si hưởng thái bình.” Câu này hẳn đúng cho nhiều trường hợp.
Những luật như thế đã và đang áp dụng ở các quốc gia Hồi Giáo: ngoại tình là bị phạt, thậm chí còn đánh roi, đánh gậy.
Những màn độc chiêu phá hoại người dân chủ vẫn liên tục diễn ra. Một thời công an đã tưng bừng chụp 2 bao cao su cho Luật gia Cù Huy Hà Vũ, rồi chụp mũ cô Phạm Thanh Nghiên ngồi ở nhà tọa kháng là quậy sóng Biển Đông...
Dân tộc Việt Nam có truyền thống kiêng nể thần thánh, bất kể là cũng từng có những chuyện cổ chọc quê thánh thần, thí dụ như chuyện con cóc là cậu ông trời. Ông bà mình ưa nói câu "có kiêng, có lành" là thế, vì hơi đâu mà chọc quê thần thánh, rủi "cõi trên" nổi giận thì rách việc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.