Hôm nay,  

Chuyện Một Cô Bé Lọ Lem

10/12/199900:00:00(Xem: 7036)
Bạn,
Cô bé được kể thư này năm nay mới 16 tuổi, ngụ tại ấp 9 xã Mỹ Hưng, huyện Thạnh Phú, tỉnh Bến Tre, từ năm 13 tuổi, đã thay mẹ nuôi 3 đứa em và còn phải gánh số nợ của cha mẹ hơn bốn lượng vàng. Câu chuyện về em bé này được báo Tuổi Trẻ ghi lại như sau:

Em tên là Phan Thị Gel, 16 tuổi. Năm em 12 tuổi, đang học lớp 5 thì cha bị bệnh nặng. Sau này biết là viêm gan mãn tính. Em không biết hết chuyện gia đình, chỉ thấy mẹ đùm túm áo quần rồi chở cha đi bệnh viện. Lâu lâu chừng 15-20 ngày, mẹ về nói đã chuyển cha đi bệnh viện khác và chạy vay vàng để chữa bệnh cho cha. Khoảng một năm sau, một ngày cuối năm, trong lúc cả xóm đang chuẩn bị ăn tết thì mẹ em lại về. Em mừng quá vì tưởng mẹ về ăn Tết. Nhưng mẹ kêu bốn chị em lại, khóc và nói: Con phải ở nhà ráng đùm bọc các em, cha con đã bớt bệnh nhưng mẹ và cha con phải đi xa vì số nợ đã lên đến bốn cây vàng. Mẹ nói sở dĩ số nợ nhiều như vậy vì mẹ đi vay 1 chỉ vàng trong 6 tháng phải đóng lời năm phân, lãi mẹ đẻ lãi con. Rồi sáng hôm sau, khi cả xóm còn đang ngủ, mẹ đã ngồi dậy nựng bốn chị em, khóc rồi lật đật ra đi. Em không dám khóc vì sợ chòm xóm hay, các em còn nhỏ vì không biết gì. Nhìn dáng vẻ sợ sệt và hối hả của mẹ, em nghĩ chắc mẹ đang trốn chạy điều gì khủng khiếp lắm. Sau này em mới biết là mẹ đi trốn nợ. Cha mẹ em bỏ xứ. Chị em ở lại nhà và hứng chịu những trận chửi rủa của những chủ nợ. Nhưng cũng may, họ chỉ chửi cho nguôi giận chứ không hành hạ đánh đập gì. Cay đắng nhất là số ruộng bốn công trước đây được xã cấp, nay đã bị xiết nợ, nhà chỉ còn hai công ruộng để em làm nuôi các em.

Từ đó cô bé phải nghỉ học. Một mình làm hai công ruộng. Trong lúc chờ lúa chín, em phải đi làm mướn những công việc như: nhổ cỏ, cắt lúa, giậm lúa, giữ em, chăn vịt. Lúc không có ai mướn, em phải đi mò cua, bắt cá, mót lúa. Có khi trời nắng chang chăng, em một mình giữa đồng không mông quạnh giành giật từng bông lúa với lũ vịt lì lợm. Em kể: nhiều đêm thức dậy, nhớ mẹ quá, em chỉ biết khóc một mình. Cũng có những đêm ba đứa em thức dậy kêu xót ruột, đói bụng. Nhà không còn gì ăn, đói không ngủ được, chúng em chỉ còn biết ôm nhau mà khóc. Cũng may, cuối năm đó, dì Tuyết ở trong xã thấy tình cảnh quá bi đát đã bảo lãnh cho Gel vay được 500 ngàn đồng (gần 36 đô) từ quỹ của hội Phụ nữ tỉnh và đưa cô bé vào làm tổ chằm nón lá. Cầm 500 ngàn trong tay, em mửng muốn khóc. Trong đời em chưa bao giờ cầm số tiền lớn như vậy. Em gửi các dì 200 ngàn đồng mua lá. để lại 50 ngàn đồng mua tre, dây gân, 250 ngàn đồng còn lại em đdành mua lúa giống, phân để làm hai công ruộng. Kể từ đó, mỗi ngày người ta thấy Gel chăm chỉ ngồi chằm từng cái nón lá. Các em của cô gái này. bé Gan và bé Sen 12 và 14 tuổi đi học về cũng sà vào phụ chằm nón với chị. Mỗi ngày ba chị em chằm được ba cái nón, bán được 12 ngàn đồng. Gel lấy 6 ngàn đồng mua gạo, một ít cá tép cho các em ăn. Số còn lại Gel mua lá, đóng tiền lời và trả vốn gốc khi đến hạn. Từ ngày biết chằm nón tới nay, bốn chị em tuy ăn cơm còn chưa ngon nhưng đã đủ no, không còn đói nữa. Em không còn phải đi nhổ cỏ, cắt lúa mướn, dang nắng ngâm nước nữa. Em được chằm nón ở nhà, vừa giữ nhà vừa giữ em, vừa có thời gian kềm các em học hành. Năm học này. đứa em út của em cũng vào được vào lớp 1.

Bạn,
Hiện nay, cô bé Gel đã thu hoạch một vụ lúa. Em trả bớt nợ cho cha mẹ và trả xong nợ của hội Phụ Nữ, nhưng chủ ruộng cũ đã lấy thêm một công đất của em. Nghề chằm nón cũng không bảo đảm đủ nuôi ba đứa em của em đang ngày càng lớn. Tháng mười vừa qua, có người chỉ, em đã đi Long Thành tìm việc làm để nuôi các em, khốn khó vẫn còn đeo đẳng cô bé 16 tuổi này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.