Hôm nay,  

Trang Thơ - I

22/07/200000:00:00(Xem: 5196)
Chiều bên sông cũ…

Theo em về miệt Giồng Riềng
Thăm vườn nhà ngoại tình riêng chúng mình,
Vườn cây ăn trái hữu tình.
Một đôi võng mắc lung linh trăng rằm
Trao nhau lời hẹn trăm năm
Vun tay xây đắp hạt mầm nở hoa
Chúc mừng mộng đẹp tình ta
Sao cho êm ấm chan hòa tình yêu
Năm ba con cái yêu kiều
Trăng thanh gió mát đìu hiu giấc nồng
Mơ mai nên nghĩa vợ chồng
Chung lo hạnh phúc tình nồng ân sâu
Ai ngờ một cuộc bể dâu
Anh ôm mối hận canh thâu nát lòng
Nhà em rượu đỏ, pháo hồng
Là ngày em bước sang sông theo chồng
Thạnh Hòa, trở lại bến sông
Đò xưa còn đó người không trở về
Tan rồi một mối tình quê
Sao em xóa bỏ lời thề năm xưa
Đợi người một chuyến đò đưa
Chiều bên sông cũ nghe mưa nhớ người.

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Nếu một mai

Nếu một mai, tôi không về Thủ Đức,
Em có buồn có bực với tôi không"
Làng Đại học, những đêm mưa lạnh, buồn,
Đường Bác Ái, quán cà phê có mở"

Nếu một mai, tôi không về Thủ Đức,
Ai mở hàng trước nhất quán của em"
Ai chở em mua chịu của người quen,
Ai tạm ứng trước tiền khi em thiếu"

Nếu một mai tôi không về Thủ Đức,
Em có còn nhẫn nhục bán cà phê"
Giờ giới nghiêm, cậu khách trẻ quên về,
Công an đến phạt em vì bán trễ.

Nếu một mai, tôi không về Thủ Đức,
Khi bực mình, em đổ trút tội ai"
Trong đêm thâu, đối diện với canh dài,
Ai to nhỏ cùng em lời tâm sự"

Nếu một mai, tôi không về Thủ Đức,
Khi một mình, em cảm xúc buồn vui.


Ai sẻ chia những rạo rực bồi hồi"
Cùng chán nản khi đêm về lặng lẽ"

Nếu một mai, tôi không về Thủ Đức,
Cà phê em sực nức dậy mùi thơm.
Ai là người mau miệng ngợi khen ngon,
Là nổi tiếng trong khu "Làng đại học".

Nếu một mai, tôi không về Thủ Đức,
Em có còn ray rứt nhớ riêng tôi"
Giữa đêm khuya nuối tiếc việc qua rồi,
Hay quên bẵng một khung trời kỷ niệm"

Kỳ Nguyễn

*

Trang Thơ

Lặng lẽ thời gian

Người đàn bà hỏi cành
hoa:
Có phải hoa đánh cắp
Nhan sắc nàng để rực rỡ
Hoa không đáp,
Lặng lẽ thắm tươi,
Lặng lẽ...
Úa tàn

Người đàn bà hỏi vầng
trăng:
Có phải trăng đã lấy sự
tươi sáng trên gương
mặt nàng.
Trăng không nói,
Lặng lẽ sáng,
Lặng lẽ chìm vào đêm
ba mươi

Người đàn bà hỏi bình
minh:
Phải chăng bình minh lấy
trộm thời gian trẻ trung
của nàng.
Bình minh im lặng,
Thong dong bước về phía
xế trưa,
Thong dong chờ đêm ụp xuống.

Nàng thất vọng,
Tìm người yêu.
Chàng lặng lẽ,
Quay về hướng khác.
Bỏ rơi nàng,
Giữa giả thật vờn quanh.

Nàng chợt hiểu,
Rằng thời gian lặng lẽ
Đã lấy đi
Lặng lẽ
Cuộc đời nàng

Nguyễn Bạch Dương

*

Bông súng

Bông súng nở đâu có mùa
lẻ loi trên đầm nước
Chợt trắng tinh một buổi
sáng vươn mình
Khoe sắc đẹp diệu kỳ
không ai ganh tỵ
Thơ thẩn dạo chơi phát
hiện vô tình
Anh đi tìm em
Nỗi lẻ loi
ai biết
Mà bông súng kia ai hái
mất rồi
Màu trắng lại lẻ loi giữa
sắc hồng sắc tím
Anh chỉ trách mình quá
chậm bước chân thôi.

HĐ Huy Quan

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.