Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt/ Bài Dự Thi Số 699: Ăn Côm (Cơm)

08/04/201200:00:00(Xem: 49329)
Cô giáo Cành Hồng phụ trách các lớp mới học tiếng Việt, các em viết còn sai chính tả nhiều lắm, nhưng cô không ngừng khuyến khích các em viết, rồi cô chiụ khó sửa lỗi, giảng dạy cho các em, nên các em rất thương mến cô giáo Cành Hồng. Hôm nay, cô giáo đưa vào mục dự thi bài viết của em Philippe Trần, với lời lẽ đễ thương của tuổi hồn nhiên.

phillip-tran

Phillip Trần
ĂN CÔM (CƠM)

Em thít (thích) ăn cơm thứt (thức) ăn mẹ em nấu, em khôn (không) thích ăn đồ ăn Mỹ, nhưng đi học em phải ăn bánh mì với ham. Em rất thít (thích) ăn chả lụa, nhưng mẹ em nói ăn chả lụa có chất độc, lâu lâu mẹ em nấu em mới được ăn. Em khôn (không) thít (thích) uống sữa, em chỉ thít (thích) nước táo, nhưng mẹ em bắt em mỗi ngày uống 2 ly sữa và khôn (không) cho em uống nước (nước) táo vì có nhiều đường. Bố em nói em muốn ăn gì cùn (cũng) được vì em còn nhỏ và chạy nhảy nhiều.


Buổi chiều em được ăn cơm nhiều vì có bố em ở nhà. Em thít (thích) canh chua, cá kho, thịt kho với tậu (đậu) hũ (hủ), trứng chiên với thịt, canh hổ khoa (qua), canh dưa chua với thịt bò, giá xào, rau muốn (muống) xào.

Em còn thít (thích) ăn các hột khi em coi TV như hột điều, đậu phọng, đậu nành..., lâu lâu em trốn khôn (không) uống sữa và mẹ biết mẹ khôn (không) cho em coi TV.

Phillip Trần
Lớp Bốn Trường Vista, Simi Valley

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong chuyến đi này, gia đình em gồm có bố, mẹ, hai chị gái, em, và em gái của em. Chuyến đi khởi hành lúc 7:30 tối và đến nơi lúc 3:00 giờ sáng. Trên xe mọi người đều ngủ chỉ trừ bố phải thức để lái xe.
Chúng ta vừa qua một ngày đón mừng Lễ Độc Lập của Hoa Kỳ. Và đêm đến, trên khắp bầu trời của lãnh thổ nước Mỹ, pháo bông sáng rực màn đêm, cả nước Mỹ
Ngày xưa có một ông Vua và bà Hoàng hậu ngày nào cũng mong: “Ước gì mình có một đứa con”, nhưng ước hoài mà không thấy.
Ngày xưa có một ông Vua và bà Hoàng hậu ngày nào cũng mong: “Ước gì mình có một đứa con”, nhưng ước hoài mà không thấy.
Hai tuần lễ trước, tôi kể cho các em nghe về trận động đất ở Nepal. Tôi cho các em xem một vài tấm hình chụp cảnh tượng động đất.
Chúng ta đã qua ngày Lễ Mẹ, ngày Lễ Cha với lòng biết ơn hai vị sinh thành, đã một đời hy sinh tận tụy vì con. Bao nhiêu lời cám ơn cũng không đầy tình thương rộng như trời biển.
Tóm tắt: Có hai đứa bé lớn lên trong một ngôi làng, cô gái bị câm, chúng rất thân thiết với nhau và khi đứa con trai tới tuổi phải theo đoàn ghe ra biển tập nghề chài lưới.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.