Dân biểu Trần Thái Văn và gia đình Tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân trong buổi họp báo đòi ta tự do cho ông Quân tại toà nhà Quốc hội Tiểu bang California (hình Scott Walter cung cấp)
Sacramento (CA) -- Dân Biểu Trần Thái Văn (Westminster) và Dave Jones (Sacramento) đã vận động được 55 chữ ký dân biểu của Hạ viện Tiểu bang California, yêu cầu Cộng Sản Việt Nam (CSVN) phải trả tự do cho ông Nguyễn Quốc Quân vô điều kiện. Xin xem tiếp “DB Văn, 55 DB Đồng Viện Đòi CSVN Thả Nguyễn Quốc Quân” trong Tin Cộng Đồng.
Photo AFP/Getty Images Hàng chục ngàn dân Hồng Kông hôm 4-6-2008 đã thắp nến tưởng niệm trận thảm sát tại Thiên An Môn, Bắc Kinh năm 1989. Hồng Kông còn được hưởng quy chế pháp lý và kinh tế dị biệt vơí Hoa Lục từ khi được Anh trả về cho chính phủ Bắc Kinh; Hồng Kông là nơi duy nhất tại Hoa Lục tưởng niệm Thiên An Môn. Năm nay tham dự thắp nến, ban tổ chức nói là 48,000 người, nhưng cảnh sát nói là chỉ có 15,700 người. Vắng hơn năm ngoái: khi ban tổ chức nói là 55,000 người dự thắp nến, và cảnhs át nói chỉ có 27,000 người.
Photo AFP/Getty Images Thắp đuốc vận động tới giờ chót, chỉ là để tăng áp lực: TNS Hillary Rodham Clinton đêm 2-6-2008 còn vận động tại sân W.H. Lyon Fairgrounds thuộc thị xã Sioux Falls, South Dakota, một ngày trứơc khi bầu sơ bộ ở 2 tiểu bang Montana và South Dakota. Bà Clinton noí hôm Thứ Ba rằng bà sẽ cứu xét đứng ra làm Phó Tổng Thống cho ứng cử viên Barack Obama nếu điều này giúp cho Đảng DânChủ chiếm được Bạch Ốc trong cuộc tổng tuyển cử tháng 11 tới.
Hai nữ cử tri Việt Nam đi bầu ở phòng phiếu trên đường Moran, tại một trạm cứu hỏa kế bên Thương Xá Phước Lộc Thọ, Little Saigon. Đó là quý bà Nguyễn Thị Nhơn và Võ Thị Tự, cũng là 2 bác cháu. Theo thống kê hiện có 16.1 triệu dân California ghi danh đi bầu, con số lớn nhất trong vòng 3 năm. Ghi danh bên Đảng Dân Chủ là 43% tại California, và Cộng Hòa 35%, trong khi “không nêu rõ tên đảng” là 16%. Bầu cử hôm Thứ Ba 3-6-2008 ở Little Saigon sôi nổi nhất là cuộc tranh chức Giám Sát Viên của ba vị: đương nhiệm GSV Janet Nguyễn, LS Dina Nguyễn và LS Trần Văn"Hòa. Nếu trong số ứng cử viên, chưa ai hơn 50% phiếu đi bầu, thì 2 người phiếu cao nhất sẽ tranh chung kết vào tháng 11-2008, đúng ngaỳ bầu tổng tuyển cử để sẽ chọn tân Tổng Thống cho nứơc Mỹ.
Gần đây, ở Sài Gòn thỉnh thoảng lại thấy những chị phụ nữ - người phương Bắc nhập cư - ngồi bán các loại trứng trên lề đường. Như ở gần cầu Băng Ky ( đường Nơ Trang Long, quận Bình Thạnh), một chị nọ đã bán trứng ngỗng và trứng đà điểu kèm theo trứng gà. Trứng gà ta, được giới thiệu là rất tươi, giá 3000 đồng/quả, thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng trứng ngỗng thì đặc biệt ở cái giá gấp 10 lần trứng gà, là tới 30,000 đồng/quả. Còn về quả trứng đà điểu – được chị bán trứng trân trọng để riêng ra trong một cái sọt nhựa lót rơm – thì quá đặc biệt, khiến cho một ông khách sang trọng vừa ghé lại hỏi giá đã phải lắc đầu, le lưỡi. Giá quả trứng khổng lồ này tới 250,000 đồng!
Mùa mưa đến, đường xá Sài Gòn thường ngập nước nên chiếc xe “cần câu cơm” của anh Sáu xe ôm rất mau dơ bởi bùn, đất ngoài đường. Nhiều người khách đi xe ôm lại chỉ chọn những chiếc xe có vẻ còn mới và sạch sẽ nên anh Sáu phải thường xuyên o bế xe “cưng” của mình. Như nhiều người dân lao động khác đang phải hết sức thắt lưng buộc bụng trước tình hình vật giá leo thang, anh Sáu cố gắng tự rửa xe ở nhà. Vừa xịt nước thật kỹ vào chỗ bùn bám vào niềng xe, anh vừa nói: “Ra tiệm rửa là phải tốn hết 10,000 đồng. Một kí gạo rồi còn gì! Thôi để dành tiền đổ xăng chạy kiếm khách thì có lý hơn”.
Photo AFP/Getty Images Một trận bom xe bom tự sát đã tấn công tòa đại sứ Đan Mạch, kế bên trụ sở Chương Trình Phát Triển LHQ (UNDP) tại Islamabad, thủ đô Pakistan hôm 2-6-2008, làm ít nhất 8 người chết và 30 người khác bị thương, phá hủy nhiều xe hơi và làm sụp nhiều phần các tòa nhà, múc thành một ao sâu bên ngoài sứ quán.
Photo AFP/Getty Images Nhà hoạt động dân chủ kỳ cựu Szeto Wah (giữa) cùng với nhiều ngàn người xuống đường ở Hồng Kông hôm 1-6-2008 để tưởng niệm năm thứ 19 trận thảm sát khi quân đội CSTQ đàn áp phong trào dân chủ biểu tình ở Thiên An Môn, Bắc Kinh, hôm 4-6-1989. Cuộc Diễn Hành Vì Dân Chủ Tại Trung Quốc tổ chức nhằm đòi hỏi quy trách nhiệm những người ra lệnh thảm sát Thiên An Môn, đòi trả tự do cho các nhà bất đồng chính kiến còn bị giam và để tưởng niệm phong trào dân chủ 1989. Và đặc biệt, đòi kết thúc chế độ độc đảng để biến TQ thành xã hội đa đảng.
Lâu nay, cà tím vốn là một thứ rau quả dễ tìm, bán dẫy đầy ngoài chợ cũng nhưng ở những chiếc xe đẩy bán dạo khắp phố phường Sài Gòn. Cà tím có thể làm thành một món khá ngon, lạ miệng, là nướng than, xào mỡ hành, dầm nước mắm tỏi ớt. Nhưng ở thời đại thiên hạ dùng toàn bếp ga hay lò vi ba (nướng cà không được ngon) thì chuyện bày ra lò than, nhen lửa trong nhà quả là nhiêu khê, mất thì giờ đối với các bà nội trợ. Do vậy, ngoài chợ thỉnh thoảng cũng có người ngồi nướng cà, lột vỏ, cắt khúc, nêm mỡ hành rồi bỏ vào hộp gọn gàng. Đương nhiên, món cà nướng ngoài chợ - chỉ còn chờ chén nước mắm pha ở nhà - phải có giá riêng, đó là 7000 đồng/2 trái, tức gấp đôi giá cà sống ( một kí lô gồm 4-5 trái, giá 7000 – 8000 đồng). Làm “dịch vụ” chế biến món ăn rau quả ở lề đường kiểu này thì hẳn là ở nước ngoài không hề có"
Photo AFP/Getty Images Hàng trăm tiểu thương tuôn chạy ôm hàng hóa khi ngôi chợ thu hút du khách lớn nhất Haiti bị thiêu rụi hơn 300 gian hàng bên trong hôm 30-5-2008 ngay trung tâm Port-au-Prince. Ngôi chợ lịch sử này xây từ năm 1889, có tên là Chợ Sắt. Lý do chaý nghi là do chạm dây điện. Chợ này là nơi thu hút du khách vì đặc tính lịch sử cả trăm năm và thiết kế độc đáo của chợ.
Nguyên là hồi trước, chợ Bình Tây (nay thuộc quận 6, TP Sài Gòn) còn được người dân gọi là Chợ Lớn Mới, cho phân biệt với các khu phố, chợ khác (nay nằm trên các con đường Hải Thượng Lãn Ông, Triệu Quang Phục, Phùng Hưng.v.v… thuộc quận 5), vốn là những khu buôn bán sầm uất, náo nhiệt của người Hoa, còn trước cả khi có chợ Bình Tây, là năm 1930. Ngày nay, tại khu vực này, thì rải rác, chen lẫn giữa những căn đã được cất lại thành nhà lầu tân thời, hào nhoáng, vẫn còn có những căn phố cổ lụp xụp, còn nguyên cấu hình, đường nét của 80 – 90 năm về trước. Và khi chủ nhân các ngôi nhà cổ nay vẫn thích xài những tiện nghi thời đại, như truyền hình cáp chẳng hạn, thì khổ thân cho những anh công nhân đến chạy dây, gắn ăn-ten, khi phải trèo trên những mái nhà rêu phong, bờ hiên cũ kỹ, thiếu an toàn (ảnh).
Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.
Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.
Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”
Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.
Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.
Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.