Ta hỏi lá, sao lá buồn xơ xác
Sao úa mầu, nguồn cội lá thu rơi
Ta hỏi em, sao lặng thinh không nói
Sao trầm tư, đôi mắt ngóng trông vời
Ta hỏi mưa, sao mưa hoài không tạnh
Như giọt sầu, lữ thứ khóc thương ai
Ta hỏi gió, sao gió mùa da diết
Cho vầng trăng, thao thức khép mi hờ
Ta hỏi biển, sao thét gào phẫn nộ
Cho sóng đời, xô giạt mãi không nguôi
Ta hỏi trời, sao hoàng hôn xuống vội
Cho màn đêm, che khuất lấp tinh cầu
Ta hỏi người, sao thời gian bất tận
Và không gian, rộng lớn đến vô biên
Ta hỏi mình, sao mang nhiều khát vọng
Cho hành trang, nặng trĩu kiếp phong trần
*
Có một ngày
Có một ngày em vô tình nghiêng nón
Làm nắng chiều đổ xuống một bên vai
Tôi ngẩn ngơ về làm thơ rất vội
Để âm thầm hò hẹn với tương lai.
Có một ngày em vô tình chải tóc
Để mượt mà trôi giạt giữa hai tay
Tôi ngồi viết vần thơ như sương khói
Chở mộng đời lờ lững tựa mây bay.
Có một ngày em vô tình tô má
Bằng sắc hồng của nắng lụa ban mai
Thơ bỗng nở như đóa hồng rất thắm
Hương bay theo vào giấc mộng đêm dài.
Có một ngày tôi vô tình bắt gặp
Rất thẹn thùng đôi mắt ngước nhìn quanh
Tôi trở về gom cả trời đất rộng
Để thơ mình ngồi kết nụ xuân xanh.
Xin em mãi cứ là em như thế
Để đất trời mãi mãi vẫn là thơ
Xin em mãi vẫn là em bữa đó
Để tháng ngày mãi mãi vẫn là mơ…
– Chúc Thanh