Hôm nay,  

Trên Chuyến Xe Lửa Tốc Hành

1/27/201500:01:00(View: 7789)
Cuối thu năm ngoái, tôi về lại xứ Pháp thăm bạn bè cũ thời còn đi học, thấm thoát đến nay đã hơn 40 năm. Đời người quả tình ngắn ngủi, ngày nào mới ra trường, xông xáo tìm việc làm thế mà bây giờ việc đã xong và có lẽ tử vi số mệnh cũng sắp đến hồi chung cuộc!

Ngoài mấy đứa yểu mệnh, sớm đáp chuyến tàu suốt về nơi tiên cảnh, còn lại đa số đều sống đời hưu trí rải rác khắp miền quê. Họ là dân Pháp có gốc, có đất của ông bà cha mẹ để lại nên lúc về hưu chọn nơi thôn dã vắng vẻ, đời sống thú vị hơn chốn lao xao thị thành. Tưởng tượng cảnh hoàng hôn có khói lam chiều quây quần bên bếp lửa lúc nào cũng vẫn thi vị và đầm ấm hơn những buổi chiều nhìn nắng quái trên những tầng nhà chọc trời ở nơi phồn hoa đô thị...

Thời đại văn minh, di chuyển bằng xe lửa TGV tốc hành bên Âu châu thật dễ dàng, chỉ cần mua vé giữ chỗ trước, vừa được giá rẻ lại nhanh chóng đi đến nơi về đến chốn. Tôi đi khắp nước Pháp từ Nam chí Bắc, từ Đông sang Tây thăm bạn cũ bằng những chuyến TGV. Khi tàu vừa vào đến sân ga, chúng nó đã chờ sẵn với vợ con rồi cùng lên xe về nhà nghỉ ngơi. Tuy thế, giữa dòng người tuôn ra ở nhà ga, có khi vô tình đứng ngay trước mặt mà chúng tôi vẫn ngỡ ngàng nhìn nhau tự hỏi: “Chả lẽ nó già như thế hay sao?” vì sự thật, mấy ai già mà chấp nhận mình già đâu? Cái già nó chỉ luôn luôn đến với người bên cạnh mà thôi. Có đứa phải vác cả tấm bảng đề tên mình để dễ nhận ra nhau sau từng đó năm nổi trôi.

Hành lý tôi mang, giản dị một va ly cỡ trung và một cái xách tay để những vật thường dùng dù cho chuyến đi được dự tính dài cả tháng. Xa nhau lâu ngày, đến ăn ở nhà người ta chẳng lẽ với hai bàn tay trắng vì thế quần áo thì ít mà quà bánh thì nhiều. Đến đâu cũng chỉ một tuần hay hai ba hôm là lại lên đường thăm gia đình đứa khác nên cần nhiều quà tuy biết rằng chúng nó nhà cao cửa rộng, chẳng thiếu một thứ gì... Tới nơi, cứ việc đãi đằng ăn uống tại một nhà hàng miền quê ấm cúng có lẽ còn thiết thực hơn! Đúng ra, các bạn ấy chỉ cần tôi lặn lội đến thăm rồi cùng nhau hồi tưởng chuyện cũ thuở mới vào đời bên chai rượu quý là đầy đủ ý nghĩa của tình bạn xưa.

blank
Tác giả Cao Đắc Vinh trong chuyến đi.

Tôi đi một mình nhưng vợ tôi cùng cô con gái út giúp đỡ mua bán vì đàn bà thường bén nhậy chuyện quà cáp. Nhiều lần, tôi chỉ cần nói cháu trai ấy 10 tuổi, bà vợ đầm chừng 60, thằng bạn 70... thì một chuyến “shopping” là mọi thứ xong ngay. Vợ con bảo sao dĩ nhiên tôi nghe vậy, không câu nệ mang nhiều thứ lỉnh kỉnh nhưng bản tính đàn ông đi đâu cũng muốn đơn giản và tiện lợi, tránh ôm đồm nhất là những thứ cần dùng hàng ngày thì mua đâu chẳng được.

Thế nhưng sở dĩ có chuyện kể vì ngày tiễn tôi lên máy bay tại phi trường LAX, vợ tôi cứ nhất định giúi vào cái túi xách vai một bao khăn ướt loại “baby wipes” dầy cộm mua ở Costco. Tôi cảm thấy khó chịu vì nghĩ vợ mình sao quá quắt vì bắt tôi mang theo đồ dùng của trẻ em và phụ nữ... Cái đồ này chỉ để các bà và các cô chùi son phấn hay mặt mũi tay chân đám con nít chứ tôi có bao giờ xài đến đâu! Mang đi nặng nhọc rồi cũng quẳng giữa đường. Cuối cùng vì giờ tạm biệt sắp điểm, thôi thì vui vẻ “một sự nhịn bằng chín sự lành” thế là gói “napkin” theo chân tôi du ngoạn phương Tây. Văng vẳng bên tai vẫn còn lời dặn dò của vợ: “Ráng nghe em đi, nó tiện lắm! Thế nào cũng sẽ có lúc anh cần đến”.

Thấm thoát đã hơn 2 tuần, tôi gặp lại bạn bè và thăm viếng cảnh lạ đường xa. Ai cũng hưu trí nên hằng ngày rảnh rỗi, có thì giờ, nhà cửa và xe cộ dành cho tôi. Ngày nào cũng sẵn chương trình đi chơi đó đây nhưng rồi ngày vui qua mau, nhiều lần lại phải bịn rịn nói lời chia tay. Trưa hôm nay, tôi đáp chuyến tàu TGV từ St Brieuc về Paris. Trong toa, người ngồi đông đúc vì khởi hành từ Brest miền Bretagne, tàu ngừng ở tỉnh này chỉ để đón khách. Tôi tìm chỗ dễ dàng vì mỗi vé đều có ghi số. Bốn người ngồi đối diện nhau, ở giữa có một cái bàn nhỏ. Ngồi cạnh cửa sổ phía bên tôi là một phụ nữ trung niên đang say mê đọc cuốn truyện nhỏ bằng bàn tay mà dân Pháp gọi là “livre de poche”. Đối diện chỗ tôi ngồi là một cô gái tuổi chừng 16 cặm cụi làm toán học thi, giấy bút ngổn ngang trên bàn, nét mặt đăm chiêu cô chẳng để ý đến ai ngoại trừ chiếc Iphone trong lòng bàn tay. Tàu chuyển bánh rồi ngừng ở Le Mans, trạm cuối trước khi tới Paris. Du khách lên xuống tấp nập, còn một chỗ trống bên cạnh cô đầm thì có người vừa lên sắp ngồi vào... Đó là một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp ăn mặc gọn gàng kiểu thời trang.


Từ lúc ngồi vào chỗ của mình, cô thiếu nữ cúi đầu, giấu mặt giữa hai cánh tay như đang suy tư chuyện buồn. Thỉnh thoảng cô ngước nhìn mông lung cảnh vật ngoài cửa sổ, vụt hiện vụt biến theo tốc độ con tàu. Lúc xe vừa đạt vận tốc tối đa thì có tiếng nức nở cất lên liên hồi. Mọi người ngơ ngác tự hỏi tiếng ai khóc từ đâu vọng đến rồi khi đã hiểu thì có thái độ bàng quan, lặng thinh và lẳng lặng việc ai người đó làm, đôi mắt lại đăm chiêu “làm việc” với chiếc Smarphone không rời ngón tay. Bỗng cô gái ngước hỏi bà đầm trước mặt: “Bà có khăn “mouchoir” giấy không?” Bà nhìn cô gái nước mắt đang chảy dàn dụa, thấy lạ nhưng bà cũng chẳng hỏi câu nào rồi tìm trong bóp đưa cho cô một tờ “napkin” duy nhất. Cô lau xong, tấm giấy ướt đẫm vo tròn nhão nhẹt.

Tôi nhìn ái ngại, hẳn là cô vừa chia tay người yêu, đang trải qua ngã rẽ một chuyện tình buồn nên mới đâu khổ đến nỗi không thể kềm lòng giữa chỗ đông người. Cô vòng tay, cố tình giấu mặt vì xấu hổ và tôi thấy nước mũi tuôn ra lòng thòng, lơ lửng rớt xuống sàn. Biết làm sao hơn khi nước mắt và mũi chan hòa, chả nhẽ lấy tay quẹt ngang, quẹt dọc thì mặt mũi người đẹp dính tèm nhem thấy sao cho được?

blank
Tác giả Cao Đắc Vinh trong chuyến đi.

Lúc đó, tôi mới nhớ đến bao “napkin” vợ cho ngày tạm biệt vẫn nằm trong túi xách. Tàu chạy vùn vụt tốc độ cao, tôi xiêu vẹo đứng lên kéo nó xuống và lôi ra món quà cần thiết cho cô gái. Khuôn mặt đỏ hồng vì cảm xúc, cô nhìn tôi ngạc nhiên không nói. Mọi người nhìn tôi cũng chẳng ai nói một lời, chỉ tò mò đưa mắt ngó quanh, lẳng lặng mỗi người một ý rồi lại cúi đầu vào chiếc Iphone. Cô vội vàng bóc ra từng tờ lau nước mắt, chùi nước mũi chỉ thoáng chốc mà đã vứt đi một đống giấy... Để cô được tự nhiên, tôi nhắm mắt vờ ngủ và cảm thấy mọi chuyện đang trôi qua lạnh lùng trong toa tàu không một tiếng cười, không một tiếng nói hay động tịch nào ngoại trừ âm thanh tí tách bấm của những chiếc Smartphone và tiếng gió thổi qua con tàu vùn vụt...

Tàu đến nhà ga Montparnasse vào buổi chiều. Tôi sửa soạn hành lý, thấy bao “napkin” thu nhỏ còn nằm trên bàn và mặt mũi cô gái đã bình thường trở lại nên nghĩ là mọi chuyện êm xuôi. Bỗng nhớ đến người vợ ở nhà và lời dặn dò lúc tạm biệt nên tôi muốn thu hồi bao “napkin”, biết đâu mình sẽ có lúc cần dùng sau này? Đâu ngờ, nó chỉ còn là cái bao không! Đến lúc tôi ngỡ ngàng không biết làm sao cô gái có thể xài hết cái bao giấy ướt dày hơn 2 inches chỉ một lần thấm nước mắt và nước mũi? Tôi nhìn cô ngạc nhiên thầm hỏi, cô tảng lờ không nhìn, không cười hay nói lên một lời ơn nghĩa! Tôi đành vo cái bao plastic ấy bỏ vào thùng rác rồi xuống tàu.

Tất cả chuyện đời vừa xảy ra trên chuyến xe lửa tốc hành tựa như một cuốn phim câm không lời. Thời đại điện tử với Iphone, Ipad, Ipod, searching, texting, emailing... luôn âm thầm phục vụ con người bất cứ lúc nào, nơi nào nên thiên hạ trở nên ái ngại, làm biếng mỗi khi phải ngoại giao tỏ tình hay tâm tình. Nước Pháp và cả thế giới đã và đang thay đổi theo đường lối cá nhân “lạnh lùng” chủ nghĩa mất rồi...

Trên sân ga lúc xuống tàu, vô tình tôi cảm thấy thấm cái “lạnh lùng” tưởng như người với chiếc máy “robot” giống như nhau. Bước nhanh giữa dòng người vội vã, tôi chợt mỉm cười nghĩ đến tình bạn nước Pháp 40 năm già nua đáng lẽ phải chết thì nó vẫn sống... chưa thấm những ưu và khuyết điểm của văn minh thời đại mới. Xa mặt gần nửa thế kỷ mà không cách lòng thì chắc chắn phải là một hạnh phúc lớn cho tình bạn học cũ năm xưa.

Đối với tôi, chuyến thăm nước Pháp lần này thành công hay thất bại là nhờ vào tình bạn bởi vì nếu vắng nó, Paris sẽ chỉ còn là cái xác không hồn! Cô gái xinh đẹp kia không cám ơn tôi một lời cũng đúng thôi vì thực ra, vợ tôi mới chính là người được nhận những lời ơn huệ... nếu có! Nghĩ gần rồi nghĩ xa, khác chi cảnh các sư sãi ở chùa ngày nay thường hay vung tay tặng tiền bạc cho các hội đoàn, chúng ta sẽ phải cám ơn sư hay bá tánh thập phương cúng dường? Ơn nghĩa đồng lần... tự hiểu thế thôi!

2015/01/25

Reader's Comment
10/22/201522:29:28
Guest
Tình cờ đọc được thư Dung viết đã 4 tháng trước nên không biết hồi âm qua mục ý kiến bạn đọc này có còn thiết thực không? Tiếc là Dung không để lại email hay điện thoại. Nếu Dung đọc được những dòng chữ này, xin gọi # 949 552-1909 để lại lời nhắn hoặc email về [email protected] để chúng mình bắt lại liên lạc với Dung và anh Thể. Cảm ơn Dung trước.
6/23/201520:46:44
Guest
Gửi anh Cao Đắc Vinh
Chào anh , em là Dung em của anh Thể, không biết là anh còn nhớ không, cũng là người của bốn mươi năm về trước rất mong được anh hồi âm.
Em Dung.
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn
Năm 1895, Alfred Nobel – nhà khoa học bị ám ảnh bởi cái giá mà nhân loại phải trả từ phát minh của mình – đã để lại di chúc năm 1895 rằng tài sản của ông sẽ dùng để tài trợ các giải thưởng “mang lại lợi ích lớn nhất cho nhân loại.” Đối với Nobel Hòa Bình, ông có phần đặc biệt: giải thưởng này sẽ được trao cho người đã “có nhiều hành động hoặc nỗ lực mang đến sự đoàn kết, hòa bình giữa các quốc gia, bãi bỏ hoặc giảm bớt quân đội thường trực, tổ chức và thúc đẩy các hội nghị hòa bình.” Sứ mệnh chọn lựa được giao cho Quốc Hội Na Uy, có lẽ vì ông tin rằng Na Uy – khi đó còn nhỏ bé và trung lập – sẽ ít bị cám dỗ bởi chính trị quyền lực.
Trung Hoa ngày nay như kinh thành giữa sa mạc, vẻ yên ổn bên ngoài chỉ là lớp sơn son thếp vàng phủ lên nền đá đã rạn. Thế giới đứng ngoài quan sát, vừa lo nó sụp, vừa biết nó trụ lại nhờ ảo ảnh quyền lực và niềm tin vay mượn. Dưới lớp hào nhoáng của “Giấc mộng Trung Hoa” là một cơ đồ quyền lực đang già nua trong chính tuổi trẻ của mình. Bởi sức mạnh của nó không khởi từ niềm tin, mà từ nỗi sợ — và nỗi sợ, tự thuở khai triều lập quốc, chưa bao giờ là nền tảng lâu bền.
Ngày 8 tháng 10 năm 2025, tại tòa án liên bang ở Alexandria, bang Virginia, cựu Giám đốc Cơ quan Điều tra Liên bang (FBI) James Comey không nhận tội đối với hai cáo buộc hình sự. Cáo trạng nêu rằng vào tháng 9 năm 2020, Comey đã nói dối Quốc Hội khi vẫn giữ nguyên lời khai trong buổi điều trần trước đó rằng ông không hề cho phép để lộ thông tin về cuộc điều tra của FBI liên quan đến Hillary Clinton. Theo nhiều bình luận gia pháp lý, từ cánh tả đến cánh hữu, việc truy tố Comey chủ yếu chỉ là do chính phủ liên bang đang cố tình nhắm vào kẻ mà Tổng thống “thấy không vừa mắt.” Comey là người đứng đầu cuộc điều tra nghi án Nga can thiệp bầu cử tổng thống 2016 và bị Trump lột chức vào năm 2017.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.