Thơ: Bất Chợt Bâng Khuâng Nổi Nhớ Nhà

25/07/200500:00:00(Xem: 10698)
  • Tác giả :
riêng Bùi Nhật Huy, Mai Minh, Cát Biển và Trầm Kha

Bao năm không về thăm Phan Thiết
bất chợt bâng khuâng nổi nhớ nhà
ngọn gió thu sang se sắt lạnh
làm trăng cũng thẹn, khuất phương xa

quê cũ chập chờn trong kỹ niệm
đêm xưa trên bến đợi em về
cơn mưa tháng bảy sụt sùi khóc
phố nhỏ hàng cây đứng thãm thê

tình còn một chút hương mê đắm
mòn nhớ lòng thương mộng vấn vương
em bỏ lại buồn trên cánh phượng
và câu hò hẹn góc sân trường

bên đó em còn vào quán vắng "
ngồi chờ đò dọc chở sang sông
đôi bờ nước vẫn vô tình chảy
ngút mắt mênh mông đợi nát lòng

mấy chục năm rồi không gặp lại
sao hồn vẫn lạnh gió thu sang
đêm mưa ướt sũng trên đường vắng
biển thẳm mù tăm bóng quê làng

thời gian đã bạc bao lần tóc"
vẫn ngở mình như chẳng mất nhau
đâu biết lần đi, là vĩnh biệt
nhớ sao cho đủ chuyện ban đầu .

Xóm Cồn
7-23-05
MG

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hỡi những kẻ mệnh danh đỉnh cao trí tuệ loài người Các ngươi đã làm một hành động tày trời
Tôi đang chuẩn bị mình cho một chuyến đi xa đời sống vẫn đầy bất ngờ không báo trước
Nơi này mình vẫn gặp nhau
Em giữ cho tôi hồn tuổi trẻ Rất thơ và rất Việt Nam ta
Cảnh trí đôi khi đổi được lòng Và tôi một gã ở phương đông
Hà nội 2h sáng. Nếu như trong phố cổ, sự yên tĩnh bao
Như con khỉ nhớ rừng ngồi bó gối Mắt u hoài theo dõi đám mây trôi
Pháp thân như trúc biếc Bát Nhã như hoa vàng
Nếu mai tôi chết ở đây Cái thân chắc lạnh hồn bay giữa trời
Đạo-sỹ lên núi, mùa thu Cửa động,
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.